Lục Ẩm Băng nhíu mày lại rất đẹp, chần chừ nói lại lần nữa: "Kim cô có chút ngọt, dù sao trẫm đã gầy dựng giang sơn này."
Tay của Hạ Dĩ Đồng vịn ghế ngồi của mình, vậy mới không cười quỳ ra đất.
Dưới đài toàn là tiếng cười vang.
Ai có thể nghĩ được đức nghệ song hinh Lục ảnh hậu lại là quả tạ trong trò chơi này, cũng lạ là Lục Ẩm Băng chưa từng chơi qua loại trò chơi này trước đây, còn như những trò chơi dựa vào trí tuệ thì đều chơi rất tốt, bản thân cô ấy cũng cho rằng mình có thiên phú trong trò chơi, do vậy khi nhận được quá trình của buổi công chiếu hoàn toàn không lường trước được sẽ xuất hiện tình huống này.
Nhưng bản thân cô sao có thể nhịn được, khán giả phía dưới nhìn biểu tình của cô, liền ngừng cười, còn nghi ngờ bản thân, tại sao lại mắc cười?
Một câu truyền tới truyền lui rối tung cả lên, tới phiên người cuối cùng nói.
Người dẫn chương trình vẫn muốn chơi tiếp đợt thứ hai, chủ động kiến nghị nói: "Hay là Lục ảnh hậu làm người đầu tiên đi?"
Lục Ẩm Băng nhàn nhạt ừ một tiếng, dường như người vừa rồi xấu mặt không phải là cô vậy, cùng Hạ Dĩ Đồng đổi vị trí, Lục Ẩm Băng đọc ra lời thoại: "Nghe nói ngươi là một tên ma ốm, không ngờ cũng thật sự có tài."
Đây là lúc Kinh Tú ở ngoài điện Chiêu Dương bị bắt, lời thoại của tên tù trưởng địch.
Hạ Dĩ Đồng đối với lời thoại này hẳn là không quen đi, cô nghĩ thầm, bỏ đi, dù sao em ấy cũng không kém hơn mình.
Người dẫn chương trình tuyên bố bắt đầu tính giờ.
Hạ Dĩ Đồng đang đeo tai nghe, trong tai toàn là tiếng nhạc ồn ào, hai mắt chăm chú nhìn khẩu hình của cô.
Lục Ẩm Băng đem tay tạo thành hình vòng cung, đầu hơi lệch sang trái, làm ra cử chỉ lắng nghe, nói từng chữ rõ ràng: "Nghe nói."
Hạ Dĩ Đồng: "Nghe nói?"
Lục Ẩm Băng giơ ngón tay cái lên.
Hạ Dĩ Đồng mỉm cười.
Lục Ẩm Băng chỉ vào cô, ngón tay chỉ xuống mạnh mẽ theo từng chữ một: "Ngươi, là, một."
Hạ Dĩ Đồng do dự 2s, nói: "Ngươi là một?"
Lục Ẩm Băng lần nữa lại giơ ngón cái lên, lộ ra ý cười, lại nói: "Ma ốm."
Nói xong lập tức lấy tay che miệng, làm ra dáng vẻ yếu ớt, kho han, trợn trắng mắt ngã vào ghế liên tục ho khụ khụ, sau đó ngồi dậy, lại lần nữa nói: "Tên ma ốm."
Hạ Dĩ Đồng: "Tên? Tên...!ma ốm!"
Lục Ẩm Băng khϊếp sợ mà mở to hai mắt, ngón tay cái liền dựng thẳng lên không giơ xuống được!
Hạ Dĩ Đồng đem những chữ khi nãy xâu chuỗi lại, nói: "Nghe nói...!ngươi là một tên....ma ốm?"
Lục Ẩm Băng gật đầu, đang muốn tiếp tục nói, Hạ Dĩ Đồng liền kích động thốt lên: "Nghe nói ngươi là một tên ma ốm, không ngờ cũng thật sự có tài."
Hạ Dĩ Đồng khẩn trương hỏi cô: "Đúng không? Đúng không?"
Lục Ẩm Băng phản ứng lại bằng cách gật đầu mạnh mẽ, đúng đúng, sao có thể không đúng chứ, em là đúng nhất.
Trời ơi, bạn gái của cô đúng là tuyệt vời mà!
Cô ở trong đầu tưởng tượng, muốn trực tiếp kéo tay Hạ Dĩ Đồng, long trọng giới thiệu với mọi người: "Đây là bạn gái của tôi, có phải rất ăn ý không, trên đời này chỉ có em ấy là cùng tôi ăn ý nhất! Mọi người ganh tị sao? Ganh tị thì cũng là của tôi hihi!"
Cái nụ cười hihi kia chủ yếu là trào phúng, ban nãy ai chê cười cô, cô đều thấy được.
Hạ Dĩ Đồng chắc chắn nhận được đáp án, hướng Lục Ẩm Băng nở một nụ cười lúm đồng tiền cực kỳ xán lạn, xoay người đối mặt với Dư Thanh Ngôn, Dư Thanh Ngôn câu đầu tiên thì đoán đúng, câu sau thì đoán sai một chữ, truyền đến người cuối cùng thành: "Nghe nói ngươi là một tên ma ốm, không ngờ lại còn biết võ công."
Tuy rằng như cũ vẫn chênh lệch, nhưng cũng có thể nói là tạm được.
Kế tiếp là phần hỏi nhanh đáp nhanh, trong vòng 1 phút phải trả lời 10 câu hỏi, có hai lần bỏ qua, nếu không trả lời được hoặc hết thời gian thì phải bị chịu phạt, về phần trừng phạt như nào, trước tiên giữ bí mật.
Lục Ẩm Băng trả lời trước.
Người dẫn chương trình bấm đồng hồ trong lòng bàn tay, "Chuẩn bị, bắt đầu!"
Lục Ẩm Băng mở tập giấy trong tay ra, trên tay chỉ có một tờ giấy A4 với 10 câu hỏi được ghi trên đó, đọc với tốc độ nhanh chóng:
"Bánh bao hay là màn thầu....!Màn thầu!"
Câu hỏi đầu tiên vừa nói lên liền có người cười, này là câu hỏi gì trời.
Hạ Dĩ Đồng âm thầm cảm thán, Lục Ẩm Băng nói chuyện thanh âm quá dễ nghe, chị ấy cứ nói chuyện như vậy, bản thân mình có thể bị say mất.
"Sủi cảo hay là bánh trôi....!Sủi cảo!"
"Màu sắc yêu thích của bạn là màu gì....!Màu xanh."
"Nhân vật mà bạn thích nhất...!Diễn cái gì thì thích nhân vật đó."
"Nhân vật mà bạn có ấn tượng sâu sắc nhất...!Hạ Phiên Phiên."
"Nam nghệ sĩ nào mà bạn thích nhất khi diễn cùng....!Bách Sâm."
Nếu là người khác trả lời những câu hỏi này, sợ là sẽ khiến người ta chỉ trích, nên có thể lựa chọn bỏ qua, nhưng Lục Ẩm Băng thì hoàn toàn không hề băn khoăn, trong giới này có cùng vị trí như cô cũng không nhiều lắm.
"Nữ diễn viên mà bạn thích nhất là ai...!Hạ Dĩ Đồng." Cô trả lời không chút do dự.
Khóe miệng của Hạ Dĩ Đồng gần như không thể phát hiện mà cong lên một chút, mắt thấy càng cong lên thì càng lộ, vội vàng khó khăn nhịn xuống.
"Một khuyết điểm của đạo diễn mà bạn ghét nhất là gì...!khóc sướt mướt."
Ông đây khi nào khóc sướt mướt, tui đây không phải là một cô nương yếu đuối, là một người đàn ông mạnh mẽ! Lục Ẩm Băng dám bôi đen tui, Tần Hàn Lâm khoát tay định lao lên, Chiêm Đàm cười, liền ngăn lại.
Tần Hàn Lâm ủy khuất, lập tức bổ nhào vào lòng ngực của chồng cầu an ủi.
Bộ dáng này thật giống như là khóc chít chít vậy.
Dưới đài nghe thấy Lục Ẩm Băng nói vậy, liền đảo mắt nhìn qua, nhất thời cho là đúng liền gật gật đầu.
"Ở phim trường xảy ra chuyện vui vẻ nào...!gặp được một người rất tốt."
"Tâm nguyện lớn nhất năm nay của bạn là gì...!《 phá tuyết 》bán chạy phòng vé!"
Người dẫn chương trình công bố thời gian: "55s! Thành công vượt qua."
Lục Ẩm Băng đưa tập giấy trở lại, đứng ở một bên.
Dựa theo thứ tự, người thứ hai chính là Hạ Dĩ Đồng, cũng trong vòng 1 phút, nhưng Hạ Dĩ Đồng không có trả lời thành thạo như vậy.
"Bánh chưng ngọt hay là bánh chưng mặn....!Ngọt!"
"Bạn ăn bánh kếp có bỏ