Diễn viên không bắt buộc phải tham gia vào buổi lễ chiếu phim nhỏ với giới truyền thông, nhưng Tần Hàn Làm, Chiêm Đàm với tư cách là đạo diễn và nhà sản xuất cần phải tham gia.
Hai người Tần Hàn Lâm và Chiêm Đàm ngồi ở hàng ghế đầu, xem thành phẩm của họ được chiếu trên màn ảnh lớn, tay hai người đan vào nhau, ngầm thực hiện những cử chỉ nhẹ nhàng riêng tư.
Chiêm Đàm để cho người kia xoa mu bàn tay mình, một lát sau, Tần Hàn Lâm mới buông tay ra, Chiêm Đàm nghiêng đầu nhìn, đối phương đang nhìn màn hình di động gõ chữ, ước chừng vài phút sau, người kia chủ động đưa di động tới.
Chiêm Đàm nhìn thoáng qua khung chat, đuôi lông mày hơi nhướng lên, là Lục Ẩm Băng.
Lục Ẩm Băng ——【 Đạo diễn Tần, ông đưa kế hoạch buổi lễ công chiếu lần này và thông tin chi tiết cho tôi một chút.
】
Tần Hàn Lâm ——【 Đàm XX, số di động 187XXXXXXXX】
Lục Ẩm Băng ——【cảm ơn.】
Tần Hàn Lâm ——【 bà cần cái này làm gì? 】
Lục Ẩm Băng ——【 tui cần mấy cái này để làm gì trong lòng ông không nhảy số gì sao? 】
Tần Hàn Lâm ——【 không có gì hết.
】
Lục Ẩm Băng tựa hồ gõ ra mấy chữ này đều lộ ra tức giận ——【 hỏi nhanh đáp nhanh, phần Hạ Dĩ Đồng.
】
Tần Hàn Lâm ——【 À, là mấy câu hỏi đó hả, tui cảm thấy cũng ổn mà, chắc là muốn khuấy động đề tài thôi, Hạ Dĩ Đồng khôn khéo như vậy nếu thật sự ứng phó không được thì em ấy sẽ không trả lời.
】
Lục Ẩm Băng ——【 mệt, hóa ra ông là người như vậy, là tôi nhìn lầm!】
Tần Hàn Lâm ——【 được rồi, là tui sai.
】
Lục Ẩm Băng ——【 không có lần sau! 】
Chiêm Đàm xem xong, mặt mày tuấn lãng chợt hiện ra một ý cười nhu hòa, trả lại di động cho đối phương, cúi người dán sát vào tai Tần Hàn Lâm cười nói: "Rất giống anh khi đó."
Tần Hàn Lâm trợn mắt nhìn người kia: Xem thử anh làm được gì.
Lục Ẩm Băng đưa số di động kia cho Tiết Dao, Tiết Dao gọi điện thoại cho bên kia, đầu dây bên kia không biết nói cái gì, cuối cùng Tiết Dao nói một câu "Được, tôi chờ tin tức."
Lục Ẩm Băng liếc mắt một cái, Tiết Dao lập tức nói: "Một giờ sau chắc chắn sẽ có kết quả."
Lục Ẩm Băng nhàn nhạt ừ một tiếng.
"Em định xử lý như thế nào?"
"Chị xem xử lý được thì làm đi, tôi không muốn nghe về chuyện này nữa, ảnh hưởng tâm trạng." Lục Ẩm Băng rũ mắt, hai tay nhéo vào xương ngón tay của mình, vẻ mặt lạnh lùng, Tiết Dao hẳn là đã có quyết định rồi.
Chuyện này trong lòng cô thật ra là không có gì, coi như là xào đề tài, nếu không có gì bất ngờ thì Hạ Dĩ Đồng lại muốn lên hot search nữa.
Nhưng Lục Ẩm Băng nói muốn trị, cô phải trị, cần phải chú ý tới mức kiểm soát, để quá hot thì sẽ khiến người ta chú ý, quá hời hợt thì khiến mọi người không nhớ lâu.
Aiz, mình lo cho Lục Ẩm Băng hay gây chuyện còn chưa đủ hay sao, lại phải thay em ấy đi dọn chuyện khác.
Lục Ẩm Băng thấy cô không ngừng nhìn vào camera trước, kỳ lạ hỏi: "Chị đang làm gì vậy?"
Tiết Dao ai oan mà liếc mắt một cái: "Nhìn xem bản thân có tóc bạc hay không."
"Tóc của chị không phải sớm bạc hết rồi sao? Từ khi nào mà hóa đen lại vậy?" Lục Ẩm Băng nói.
Tiết Dao: "Từ chức!"
Lục Ẩm Băng: "Tăng lương!"
Tiết Dao: "Thành giao!"
"Giúp tôi tra một chút về lịch trình của Hạ Dĩ Đồng," Lục Ẩm Băng thuận miệng nói một câu, nhận lại là ánh mắt kinh ngạc của Tiết Dao, em nói tôi đi tra cái gì cơ? Mới ngây người một chút, vỗ trán nói, "Hồ đồ quá, để tôi tự mình hỏi em ấy."
Tiết Dao hỏi: "Hôm nay muốn đi hẹn hò sao?"
Đến bây giờ Lục Ẩm Băng mới bình tĩnh lại: "Không đi, đến cuối tháng sau em ấy là người của tôi rồi, đến lúc đó chuyện tôi yêu đương thế nào, người khác đều không quản được."
Cô lấy di động gửi WeChat cho Hạ Dĩ Đồng, nhận được câu trả lời của người đó, cô chậc một tiếng, "Em ấy không rảnh, muốn hẹn hò cũng không có thời gian.
Tiết Dao."
Tiết Dao lên tiếng.
"Chờ em ấy ký vào công ty của tôi, chuyện đầu tiên chính là cho em ấy một tháng nghỉ phép, tôi cũng muốn nghỉ phép."
"Được."
"Thông báo không cần quá nhiều, quá độ sẽ tiêu hao giá trị thương mại của em ấy, sẽ không tốt, chị nhìn xem, kem đánh răng, sữa rửa mặt linh tinh gì đó, cả quần áo nữa, đều là đang lãng phí gương mặt xinh đẹp của em ấy."
"Đó là lúc trước chưa nổi thôi."
"Phải không? Vậy hai năm nay chắc tốt hơn rồi." Lục Ẩm Băng trầm tư nói, " Cố gắng không nhận phim truyền hình nữa, tỷ lệ xuất hiện của em ấy quá cao, hơn nữa kỹ thuật diễn xuất không được mài giũa, chủ yếu vẫn là nhận phim điện ảnh, chị hiện tại nói studio đi tìm kịch bản cho em ấy, giá phải thương lượng cho tốt, cái gì cũng phải tốt.
Chị không làm được thì để tôi tự mình đi thương lượng, nhưng mà chưa chắc là chị không làm được, này chỉ là phương án dự phòng.
Studio sơ tuyển, chị đi xem xét, cuối cùng giao cho tôi..
không, giao cho Hạ Dĩ Đồng, chủ yếu là em ấy thích..."
Tiết Dao nghe cô nói chuyện gần mười phút, gân xanh trên trán nổi lên, "Bằng không thì em tự mình làm người đại diện của em ấy đi?"
Lục Ẩm Băng có thể có được ngày hôm nay, một nửa công lao đều thuộc về Tiết Dao, hiện tại em ấy cư nhiên lại nghi ngờ năng lực của cô?
Lục Ẩm Băng tự biết mình đuối lý, ngượng ngùng: "Tôi chỉ là kiến nghị một chút." Cô nhanh chóng chuyển đề tài khác, "Chuyện kia, hợp đồng đã chuẩn bị xong hết chưa?
"Đã xong."
"Một lát đưa tôi xem một chút."
"Ừm."
Lục Ẩm Băng xoa xoa tay, nhìn màn hình di động, đếm ngược "Ngày Come Out" chỉ còn 34 ngày, "Nên...!hay không, bản thanh minh Hạ Dĩ Đồng ký vào studio của tôi đã viết chưa?"
"Xong rồi."
"Cũng gửi cho tôi, tôi muốn trau chuốt một chút." Lục Ẩm Băng cười nói.
Tiết Dao hoảng sợ nói: "Trau chuốt xong tôi có thể xem qua không?"
"Đương nhiên có thể."
Tim của Tiết Dao đột nhiên nhảy dựng lên, thiếu chút nữa là bị dọa tới nỗi nhồi máu cơ tim.
......
Lại nói Hạ Dĩ Đồng ở bên này, Tô Hàn đương nhiên là cũng đi theo cô, hơn nữa còn ở dưới sân khấu, nhìn cô trả lời những câu hỏi có hố sẵn kia.
Từ khi xuống sân khấu trở về phòng nghỉ, hai người cứ một đứng một ngồi.
Hạ Dĩ Đồng: "Chị Tô Hàn, trông chị có vẻ như muốn nói với em điều gì?"
Tô Hàn đứng khoanh tay, trên mặt nhìn không ra hỉ nộ, cũng không có vẻ lo lắng: "Em ở trên sân khấu, vì sao lại nói lời thật?"
Hạ Dĩ Đồng nhìn gương mặt mình trong gương, nghiêng đầu tháo bông tai dài, cười nói: "Giấy không thể gói được lửa, sớm muộn gì cũng có ngày này, hơn nữa Lục Ẩm Băng cũng có ở đó, sao em có thể ở trước mặt chị ấy mà phủ nhận chứ?"
"Em có nghĩ tới hậu quả chưa?" Tô Hàn nói.
Hạ Dĩ Đồng dường như căn bản nghe không hiểu, chớp chớp đôi mắt vô tội, nói: "Em có nói cái gì khác thường sao? Như nào sao em lại không biết."
"Chị cũng không biết." Tô Hàn nhún vai.
Vốn dĩ theo lẽ thường Tô Hàn sẽ mắng cô một trận, nhưng hiện tại thì không có.
Hai người nhìn nhau trong gương, ở trong mắt nhau thấy được sự ăn ý.
Tô Hàn nói: "Chờ lên hot search, trước tiên em đừng làm gì hết, đợi chị gọi điện thoại cho em, sau đó em hãy đăng Weibo."
"Em biết rồi."
Tô Hàn đem ghế dựa ngồi bên cạnh cô, biểu tình thả lỏng, cười nói: "Vừa rồi cũng rất nguy hiểm, nếu câu hỏi của đề tài về chuyện yêu đương hiện tại của em thì sao, mà không phải em nói là em không có bạn trai sao, không phải là lộ rồi à? Hỉ sự come out nha."
Hạ Dĩ Đồng giảo hoạt cười: "Vậy em không trả lời nữa, cùng lắm là bị phạt thôi."
Tô Hàn nghĩ, cũng đúng, Hạ Dĩ Đồng há lại là người mặc cho người khác đâm chém mình chứ, nói không chừng, em ấy còn có chiêu gì đó mà chưa thể hiện.
Tô Hàn nói: "Tăng độ hot, thuận thế leo lên hot search, còn tiết kiệm được khoản tiền nha."
Hiện tại hot search trên Weibo ở trong giới đều có bảng giá niêm yết rõ ràng, mỗi năm công ty đều chi một khoản tiền cho nghệ sĩ nhà mình về khoản này là nhiều vô kể.
Thực chất về sức mạnh của fans thì không cường đại như mọi người hay nghĩ.
Như nào lại có mấy chục, trăm ngàn người, triệu người cùng tìm kiếm một từ khóa kia cơ chứ? Nghĩ cũng phải.
Nhưng nếu từ khóa hot search đó xuất hiện, không cần chi tiết, fans và cả người qua đường đều dễ dàng tìm thấy, như vậy là đơn giản hơn nhiều rồi.
Nhất là XX vớ, XX uống cà phê, XX nửa đêm đi cắt tóc, XX ăn lẩu cay,