Hạ Dĩ Đồng ngồi bất động chừng 5 giây.
"Em véo chị một cái đi."
Phương Hồi nghe thấy vậy, lập tức oán thầm: Giờ vẫn đang ở bên ngoài, hai người kia làm cái trò gì vậy? Người lái xe phía trước sẽ cảm thấy thế nào?
Thầm than xong, Phương Hồi lại thấy mình nghĩ vậy là không được, chẳng phải cô ấy vẫn luôn nghe mấy lời tán gẫu kỳ quái sao? Vì cái gì bộ dạng hiện tại lại có phần giống Tiểu Tây vậy? Đúng là gần mực thì đen mà.
"Em véo chị đi."
Phương Hồi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, cần phải giữ phẩm hạnh của bản thân, không nghe, không nhìn, không hiếu kỳ.
"Phương Hồi."
"Dạ."
"Véo chị đi."
Phương Hồi đứng hình một chút, rồi tiến lại nhẹ nhàng véo cô một cái,
Hạ Dĩ Đồng nhìn cô với ánh mắt đầy thất vọng, lập tức vươn tay véo mạnh cánh tay cô, da thịt non nớt lập tức đỏ bừng.
Phương Hồi: "..."
Bỏ đi, đừng đoán tâm tư của kẻ đang yêu, có đoán cũng không hiểu nổi.
"Chuyện đó..." cho dù tài xế là người của cô, nhưng Hạ Dĩ Đồng cũng không thể trước mặt người khác gọi thẳng tên Lục Ẩm Băng ra được, lúc này tâm cô ngập tràn niềm vui, không biết phải nói gì, cô đỡ trán cười, dừng một chút, trịnh trọng nói một câu: "Cảm ơn chị nha."
Mặt Lục Ẩm Băng lộ vẻ không vui, cô thực sự không thích Hạ Dĩ Đồng nói câu "Cảm ơn" và "Xin lỗi" với mình, nhưng cô cũng không gấp gáp đến độ chỉnh sửa Hạ Dĩ Đồng ngay lập tức.
Quả nhiên sau đó nghe thấy Hạ Dĩ Đồng nói tiếp: "Em biết chị không thích nghe em nói câu này, nhưng là em không biết phải nói gì để biểu đạt tâm trạng của mình hiện tại, tất cả may mắn của em đều là nhờ có chị, chị là ngôi sao may mắn của em."
Lục Ẩm Băng: "Em có thể được đề cử đều là nhờ vào sự nỗ lực không ngừng của em, không phải do chị."
Hạ Dĩ Đồng cầm điện thoại, giọng nói khó giấu xúc động: "Em biết, em biết.
Nhưng chuyện đó khác."
Khác như nào trong lòng cả hai đều nắm rõ, nói ra sẽ làm mất tâm trạng ban đầu, nên dừng lại ở đây được rồi, còn lại để thời gian nói, để năm tháng chứng minh.
Hạ Dĩ Đồng đi tới chỗ làm, đã thấy Tô Hàn đợi sẵn cô ở đây, thấy cô liền thần bí chào hỏi: "Chị có một tin vui, em có muốn nghe không?"
Hạ Dĩ Đồng mỉm cười: "Là chuyện đề cử tại lễ trao giải Kim Tông sao?"
Tô Hàn: "Hờ..."
Chữ ra đến đầu môi rồi lại phải nuốt ngược vào cổ họng, cô đúng thật là có tố chất người đại diện.
Tô Hàn nói: "Ai nói em biết vậy?"
Vừa dứt lời cô lại muốn tát mình một cái, cái này cũng cần hỏi sao? Trong giới giải trí này, người có thể cập nhật tin tức nhanh hơn cô cũng không nhiều, nhất là những người Hạ Dĩ Đồng quen biết, càng không nhiều.
Hạ Dĩ Đồng nhoẻn miệng, nháy mắt tinh nghịch, thiếu điều muốn tuyên bố cho cả thế giới: "Nữ thần may mắn của em."
Tô Hàn: "..."
Cái chức người đại diện của cô sắp cầm không nổi nữa rồi, trời ạ, cái tên họ Tiết kia mau chóng đến rồi đưa người trước mặt đi giùm cái.
Mặc dù trong lòng Tô Hàn thầm kêu như vậy, nhưng nghĩ đến lúc Hạ Dĩ Đồng kết thúc hợp đồng rồi rời khỏi Triều Sở Entertainment, cô vẫn không nhịn được mà tránh vào căn phòng bên cạnh, lặng lẽ lau đi nước mắt.
Ngày 29 tháng 7, buổi chiều trước khi hết hạn hợp đồng, trời vẫn nắng như thiêu đốt, Hạ Dĩ Đồng trở về công ty ở thành phố S, gõ cửa phòng chủ tịch.
Tần Mộ đã đợi cô rất lâu.
Hiện tại nhìn thấy Tần Mộ, Hạ Dĩ Đồng cảm thấy cô ấy đã thay đổi rất nhiều, nụ cười trên mặt vẫn như cũ, nhưng lại nhẹ hơn trước kia rất nhiều, cử chỉ cũng trở nên chững chạc hơn, chỉ gật đầu cười nói: "Qua đây..."
Hạ Dĩ Đồng nghĩ rằng vì chuyện cô sắp rời đi nên tâm trạng cô ấy không tốt, trong lòng cực kỳ áy náy: "Chị Mộ, thật xin lỗi."
Tần Mộ nghe vậy kỳ quái hỏi một câu: "Xin lỗi gì cơ?"
Hạ Dĩ Đồng: "Em đảm bảo với chị, sau này nếu chị có chuyện cần em giúp đỡ, em nhất định sẽ giúp, nếu không chị có thể tùy ý đánh em."
Tần Mộ đơ ra, rồi lắc đầu khẽ cười một cái: "Em nghĩ nhiều rồi, tâm trạng chị không tốt là vì chuyện riêng của chị, không liên quan đến em, chúng ta bàn chuyện kết thúc hợp đồng trước đi." Chẳng qua chỉ là chuyện cái đồ không có mắt kia lại xuất ngoại rồi, không biết bao giờ mới về? Mỗi ngày ủ rũ như này, đều bị người khác nhận ra, không về thì không về, cái đồ họ Quý chết bầm.
Chuyện riêng? Hạ Dĩ Đồng trong lòng nói thầm một câu, nửa năm rồi cô không về công ty, một chút thông tin cũng không tìm ra được, trông Tần Mộ không giống sẽ có ý định kể với cô, thở dài một tiếng, thôi kệ vậy.
Giao tình của hai người khá tốt, không cần nói mấy lời khách sáo, chưa tới nửa tiếng là bàn xong.
Cuối cùng, Tần Mộ đóng bút lại, tay chống cằm nói: "Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn, tháng sau chị lại có một hạng mục mới tìm em, xem qua một chút, xem em có thể nhận lời hay không."
"Được." Hạ Dĩ Đồng nhìn qua cô ấy, nghĩ một năm nay thay đổi thật nhiều, cô gia nhập giới điện ảnh, thu được các thành tích không nhỏ, vốn tưởng rằng cô sẽ ở lại Triều Sở, không ngờ cô lại rời đi.
Tần Mộ cũng thay đổi từ một con người mải chơi, xuề xòa, nay đã cẩn trọng, chú tâm công việc, ẩn hiện khí chất nữ doanh nhân, cũng có những bí mật không thể nói cô biết.
Tần Mộ dẫn cô tới phòng tài vụ để kiểm tra tài liệu, cho cô thêm 2% lợi nhuận từ phim truyền hình và show vừa rồi, cuối cùng nói lời chào tạm biệt với tất cả các vị quản lý cấp cao.
Người cuối cùng là Tô Hàn, khi Hạ Dĩ Đồng tới tìm cô, cô đã đè nén mọi cảm xúc của mình, vỗ nhẹ vai Hạ Dĩ Đồng một cái: "Tiết Dao rất khó nói trước, nhưng dù sao em cũng có quan hệ với Lục Ẩm Băng, cũng chẳng có ai dám gây khó dễ cho em.
Thuận buồm xuôi gió nhé."
Hạ Dĩ Đồng mạnh mẽ gật đầu: "Em biết rồi." Tô Hàn là Bá Nhạc của cô, cả đời này cô sẽ không quên cô ấy.
[Bá Nhạc: người chăm sóc, người dẫn đường.]
Tô Hàn nhìn cô một lúc, sống mũi cay cay, thở dài một tiếng: "Bây giờ em tính đi đâu? Tới công ty mới sao?"
Hạ Dĩ Đồng gật đầu.
Tô Hàn nói: "Để chị tiễn em, khi nào thì em bay?"
Hạ Dĩ Đồng nói: "9 giờ sáng mai."
Tô Hàn nói: "Chị sẽ đi đón em, em còn ở trong biệt thự công ty giao không?
Hạ Dĩ Đồng gật đầu: "Ngày mai lúc rời đi, em sẽ đưa lại chìa khóa cho chị."
Sáng ngày 30 tháng 7, Tô Hàn và Hạ Dĩ Đồng tới Bắc Kinh, Tiết Dao nhận lệnh của Lục Ẩm Băng, tới sân bay đón người, khi nhìn thấy Tô Hàn, cô "Ái chà" một tiếng, không có đoạn sau.
Tô Hàn thấy cô ấy thì sinh chút sợ hãi, hơn