Bản hợp đồng đậm chất "Lục" này chính thức có hiệu lực từ lúc Hạ Dĩ Đồng đặt bút ký tên, lúc ký lên đó, Hạ Dĩ Đồng cảm thấy có chút dở khóc dở cười, đổi công ty quản lý là một chuyện trọng đại, thế mà Lục Ẩm Băng lại biến chuyện thành một trò tiêu khiển? Hiện tại cô ấy đang bận việc nên không có ở đây, chứ nếu mà có thì có khi lại càng tùy hứng hơn.
Quả nhiên là Lục tổng, hành sự như gió.
Hợp đồng ký xong được photo thành hai bản, Tiết Dao và Hạ Dĩ Đồng mỗi người giữ một bản.
Tiết Dao đứng dậy nói: "Chị còn có việc nên đi trước, em có thể tham quan một vòng nơi đây." Sau đó cô lấy trong túi ra cái chiếc chìa khóa, đưa cho Hạ Dĩ Đồng: "Đây là chìa khóa phòng em, là căn phòng bên cạnh.
Cái còn lại là chìa khóa phòng Lục tổng."
Có thể lộ liễu như vậy sao, Hạ Dĩ Đồng có chút ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng mắt cô.
Tiết Dao mở cửa ra ngoài, Tô Hàn cũng chuẩn bị rời đi.
Hạ Dĩ Đồng ngạc nhiên: "Chị không ở lại ăn trưa sao?"
Tô Hàn im lặng nhìn cô một lúc, khẽ thở dài: "Ăn cái gì? Cơm chó à? Em gái à, chị em vẫn là cẩu độc thân đó, em còn nhớ chuyện này sao?"
Hạ Dĩ Đồng nhớ tới dáng vẻ vừa nãy của cô khi nhìn thấy hợp đồng, nín cười nói: "Dạ em nhớ, em nhớ."
Tô Hàn: "Vậy chị đi trước, phía công ty còn nhiều chuyện, nếu rảnh chị sẽ gọi cho em sau."
Công ty...!Hạ Dĩ Đồng thầm nghĩ, từ hôm nay trở đi, công ty Tô Hàn không còn là công ty mình nữa rồi, tâm trạng phấn khởi khi nãy đã vơi đi một nửa.
"Vâng." Cô gật đầu, muốn tiễn Tô Hàn ra ngoài.
Tô Hàn đưa tay cản lại: "Không cần đâu, em không biết đường, chị đi tìm người hỏi đường là được."
Cuối cùng Tô Hàn về một mình, còn phía Phương Hồi, cô ấy là trợ ly riêng của Hạ Dĩ Đồng, tiền lương do Hạ Dĩ Đồng trả, không thuộc về công ty, đi hay ở đều là theo Hạ Dĩ Đồng, trước mắt vẫn đang ở nhà nghỉ ngơi.
Trong cả căn phòng lớn chỉ còn một mình Hạ Dĩ Đồng, cô muốn dạo vòng công ty tham quan, nhưng vẫn là chưa quen với sinh hoạt nơi đây, cảm thấy có chút đột ngột, muốn đợi tới lúc Lục Ẩm Băng trở về, cùng cô đi tham quan.
Sau khi cân nhắc nhiều lần, cô quyết định ở lại phòng làm việc, dùng mắt đo kích thước bàn, thử ghế của Tổng giám đốc, phát hiện ra bàn làm việc gọn gàng, sạch sẽ, không hề lộn xộn, cô nghiêng đầu nói: Bình thường Lục Ẩm Băng có tới công ty sao?
Cô tựa lưng xuống ghế của sếp một lúc, thật thoải mái, đưa mắt nhìn về phía cánh cửa đã đóng kín, do dự một lúc, rồi tiến tới vặn tay nắm cửa.
Giữa phòng có một tấm chắn chia thành phòng khách nhỏ và phòng ngủ, trang trí đơn giản, nhìn thoáng qua liền cảm thấy rộng rãi, thoáng mát, tiến qua bức bình phong là phòng ngủ, đối diện với giường có một cái cửa thông đạo.
Hạ Dĩ Đồng từ cánh cửa này, trực tiếp bước vào văn phòng của mình, nhìn xung quanh, tâm tình phức tạp.
Cô đã chụp một tấm văn phòng mình rồi gửi nó cho Lục Ẩm Băng, kèm theo một cái emoji -----【[mặt không biểu cảm.jpg]】
Lục Ẩm Băng -----【Rốt cuộc em cũng nhắn cho chị, chị đợi lâu lắm rồi đó, em ký hợp đồng rồi chứ?】
Hạ Dĩ Đồng ---- 【Em ký rồi.】
Lục Ẩm Băng -----【Em thấy sao về cánh cửa đó?】
Hạ Dĩ Đồng -----【Không có ý kiến [mặt không biểu cảm.jpg]】
Lục Ẩm Băng -----【hahahaha.】
Hạ Dĩ Đồng ------【Chị à, trong phòng làm việc của em, đến cái ghế sofa hay ghế làm việc cũng không có là sao? [piu~.jpg]】
Lục Ẩm Băng -----【Dù sao em cũng đâu cần dùng đến nó.】
Hạ Dĩ Đồng -----【Làm nũng dáng vẻ "em cũng muốn" [đỏ mặt.jpg]】
Lục Ẩm Băng -----【Em kiếm Tiết mama rồi bảo cô ấy chuẩn bị cho em, em thích kiểu gì thì cứ nói trực tiếp với cô ấy.】
Hạ Dĩ Đồng -----【Từ từ, chị có thể đừng gọi Tiết Dao như vậy được không?】
Lục Ẩm Băng -----【Tại sao?】
Hạ Dĩ Đồng -----【Hôm nay suýt nữa em lỡ lời.】
Lục Ẩm Băng -----【Hahahaha, vậy thì chị càng phải nói, Tiết mama Tiết mama Tiết mama, nhưng em cũng có thể gọi là Tiết bà bà*, chị cho phép.
Tuy hơi khó nghe nhưng ý nghĩa rất hợp đấy chứ.】
[Chữ "bà" 《婆》này là "bà" trong "lão bà" (vợ), gọi "bà" còn có nghĩa là gọi mẹ chồng.
Câu văn ý chỉ mẹ chồng họ Tiết.]
Hạ Dĩ Đồng -----【Không gọi vậy đâu.】Đâu phải cô không biết Lục Ẩm Băng đang nghĩ gì, chị ấy gọi Tiết mama, mình lại gọi Tiết bà bà, này không phải gián tiếp thừa nhận mối quan hệ của bọn họ sao? Chị ấy...còn chưa cầu hôn nữa mà...
Hạ Dĩ Đồng xoa xoa mặt mình để loại bỏ những suy nghĩ xấu hổ kia, bây giờ nói tới chuyện kết hôn thì hơi sớm...!Mà trong nước cũng chưa hợp pháp hóa loại hôn nhân này, ra nước ngoài thì Anh quốc, Hà Lan, Thụy Điển cũng được, không biết Lục Ẩm Băng thích nước nào?
Ai nên là người cầu hôn nhỉ? Bản thân mình như này có đủ không nhỉ? Còn chưa từng gặp bố mẹ Lục Ẩm Băng, lần trước cô ấy nói cô đợi cô ấy rảnh, "lần trước" ở đây đã là mấy tháng trước, sau đó cũng chưa từng đề cập lại, có nên nhắc nhở cô ấy chút không? Như này liệu có lộ liễu rằng bản thân đang nóng lòng để được gả cho cô ấy không?
Hạ Dĩ Đồng nghĩ đông nghĩ tây, lơ đãng tán gẫu với Lục Ẩm Băng một lúc, sau đó đối phương nói cô ấy đang bận, cô đành trở về phòng làm việc, nằm trên giường trong phòng Lục Ẩm Băng, mở mắt nhìn lên trần nhà.
Nhìn một chút, hoa văn trên trần nhà giống như chơi trò nối đuôi đuổi bắt, mí mắt nặng trĩu khép lại.
...
Lục Ẩm Băng rất tò mò, tại sao mỗi lần cô tới công ty, nhân viên ở đây thấy cô như thấy quỷ, nếu tiếp tục như vậy cô sẽ dán thông báo, ai gặp cô mà còn lộ cái dáng vẻ như này sẽ bị trừ tiền thưởng.
Đương nhiên, đây chỉ là suy nghĩ thôi, cô là một vị sếp tốt bụng, chỉ cần làm tốt công việc của mình và đem tiền về cho cô, thì nhân viên nhìn thấy cô có bày ra biểu cảm gì cô cũng chẳng quan tâm, những lời bàn tán sau lưng cứ coi như là thêm chút gia vị cho cuộc sống.
Nói là như vậy nhưng khi nghe thấy mấy lời bàn tán huyên thiên, Lục Ẩm Băng nổi giận, cô đột nhiên quay đầu, nhìn chằm chằm một nhân viên, người kia rùng mình sợ hãi, lắp ba lắp bắp: "L...Lục...Lục...tổng."
Đừng có nói Lục Lục Lục nữa, cho dù Thất Thất Thất cũng vô dụng thôi, Lục Ẩm Băng lạnh giọng: "Cậu ở phòng ban nào?"
"Dạ, thưa Lục tổng, em ở phòng Kinh doanh."
"Tên?"
"Lưu Hiểu Thuần."
Lục tổng nhếch miệng đầy ẩn ý, giọng nói càng lạnh: "Được, tôi nhớ rồi."
Mấy người đồng nghiệp đứng cạnh khi nãy cùng anh ta huyên thiên, đều nhìn anh ta với ánh mắt thương cảm.
Lục tổng xưa nay không túm gáy nhân viên bao giờ, anh là người đầu tiên, giỏi lắm.
Ai mà biết được lần này Lục tổng không có ý định bỏ qua, quay đầu lại nói: "Mấy người đều ở phòng Kinh doanh?"
Mấy người đồng nghiệp kia mặt như cục đất, lần lượt báo cáo phòng ban và họ tên bản thân.
Lục tổng gật đầu, hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
Cách này quả nhiên có hiệu quả, lần sau Lục Ẩm Băng tới, mọi người đều nhìn cô rồi chào một cách kính cẩn "Lục