Lục Ẩm Băng ở trong giới giải trí không phải người dè dặt, nhút nhát, nên không ai thấy lạ khi cô cười như vậy, ngược lại, nó thể hiện khí chất thực sự của cô, cơ mà ai đó mà biết lí do thực sự khiến cô ấy bật cười có lẽ sẽ shock đến độ cằm rớt xuống đất.
Lục Ẩm Băng thấy mình không được tử tế cho lắm, sợ rằng bản thân sẽ trở thành kiểu bạn gái giả tạo, nhưng cô cảm thấy này không phải lỗi của mình, chẳng qua trông Hạ Dĩ Đồng mắc cười quá, không phải, là đáng yêu mới đúng, nên cô mới có thể vui vẻ cười thành như vậy, cùng lắm thì về nhà nhận lỗi, em ấy muốn phạt thế nào thì phạt.
Trước mắt mọi người, Lục ảnh hậu đứng trên sân khấu cười nửa phút, Hạ Dĩ Đồng vẫn đang khóc, nhưng nhìn vậy muốn khóc cũng không thể khóc nữa, Lục Ẩm Băng hiếm khi cười như vậy ở trước mặt người khác, nên chẳng ai biết Lục đại ảnh hậu luôn luôn cao ngạo lạnh lùng khi cười lên lại có thể sống động như vậy.
Cũng may là Lục Ẩm Băng che mặt lại, Hạ Dĩ Đồng thầm nghĩ, nếu không cô không chỉ tức giận mà còn cảm thấy ghen tị nữa.
Cô cố gắng nín khóc, Lục Ẩm Băng cũng không cười nữa, chỉ là nét mặt vẫn lưu lại ý cười, tay cô nâng chiếc cúp, nghiêng đầu phát biểu: "Thật vinh dự khi tôi có thể đứng trên sân khấu này nhận thưởng một lần nữa.
Lần gần nhất tôi nhận được giải thưởng này đã là câu chuyện của ba năm trước, và giờ tôi cảm thấy...!vô cùng tuyệt vời.
Niên niên tuế tuế hoa tương tự, tuế tuế niên niên nhân bất đồng.
Cảm ơn đạo diễn Tần, Chiêm tổng, toàn bộ ekip đoàn làm phim, dù thiếu một người cũng sẽ không thể có được Kinh Tú và tôi cũng không thể đứng ở đây như lúc này."
[Niên niên tuế tuế hoa tương tự, tuế tuế niên niên nhân bất đồng: đây là hai câu trong bài thơ "Đại bi bạch đầu ông" của Lưu Hy Di.
Ý nói mỗi năm qua đi hoa vẫn nở như vậy, nhưng người sẽ thay đổi, không còn như xưa nữa.]
Lục Ẩm Băng cúi người, hôn nhẹ chiếc cúp, lớn tiếng nói: "Cảm ơn mọi người."
Chợt nghe qua câu "Niên niên tuế tuế hoa tương tự, tuế tuế niên niên nhân bất đồng" và "Cảm ơn mọi người" dường như còn có ẩn ý khác, nhưng mà cân nhắc ngữ cảnh, câu này cũng không hẳn sẽ có ý tứ khác.
Phóng viên vò đầu bứt tai, muốn hỏi nhưng lại sợ bị đánh, tiến thoái lưỡng nan.
Toàn bộ hiện trường, chỉ có Hạ Dĩ Đồng nghe là hiểu, cô cũng không biết sao mình lại hay khóc đến vậy.
Cô khóc khi Lục Ẩm Băng phát biểu lúc nhận giải, lúc Lục Ẩm Băng trở lại chỗ ngồi cô vẫn còn đang khóc, nói cô khóc tới toàn thân sụp đổ cũng không phải là nói quá.
Chiêm Đàm đổi vị trí với Tần Hàn Lâm, đưa cô tờ khăn giấy.
Ban đầu là Tần Hàn Lâm đưa, nhưng cái mồm ông không ngậm lại được nên đưa một tờ giấy xong người ta còn tổn thương nhiều hơn, Hạ Dĩ Đồng còn muốn đánh ổng.
Chiêm Đàm vì muốn giữ mọi chuyện không bị mất kiểm soát, chính xác hơn là sợ tiểu thụ nhà mình ăn đánh, nên quyết định đổi chỗ với Tần Hàn Lâm.
Sau khi Lục Ẩm Băng trở lại chỗ ngồi, anh ấy hiển nhiên đưa gói khăn giấy còn lại cho cô.
Hạ Dĩ Đồng cúi đầu khóc.
Lục Ẩm Băng lúc này phải dùng hết sức bình sinh để nhịn cười.
Bây giờ đến lượt trao giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất cũng chẳng có mấy ai chú ý, Lục Ẩm Băng đưa tay giúp cô lau nước mắt, hạ giọng nói: "Nín nào nín nào, truyền thông lại tung tin nhảm về em bây giờ."
Sau khi xác nhận không có camera nào đang hướng tới, Hạ Dĩ Đồng đánh tay cô một cái.
Chà, thỏ con vội vàng cắn người nè.
Lục Ẩm Băng buồn cười, đành phải nói sang chuyện khác: "Nam chính, nam diễn viên chính, em nghĩ ai sẽ đoạt giải? Chị cảm thấy Chu lão sư có khả năng cao nhất." Chu lão sư là một diễn viên gạo cội, anh ấy đã được để cử trong nhiều năm, và năm nay là người giành giải.
Hạ Dĩ Đồng nghẹn giọng: "Em nghĩ là Phạm ảnh đế."
Năm ngoái Phạm ảnh đế là người giành giải Nam diễn viên chính xuất sắc nhất tại lễ trao giải Kim Tông, thực lực mạnh mẽ, cùng Chu lão sư bất phân cao thấp.
Người tiến hành trao giải dõng dạc tuyên bố: "Năm nay giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất thuộc về, Phạm Xuân Hiếu."
Lục Ẩm Băng dùng sức vỗ tay, không quên khen Hạ Dĩ Đồng: "Bảo bối giỏi thật! Đoán cái trúng liền!"
Hạ Dĩ Đồng hừ một tiếng, được dỗ nên vui hơn chút.
Lễ trao giải kết thúc xong còn có các cuộc phỏng vấn của giới truyền thông.
Cả một đêm tràn ngập phóng viên, những người đoạt giải đêm nay luôn trong tình trạng bị vây kín, Lục Ẩm Băng rất không hài lòng với việc các phóng viên chen chúc, xô đẩy Hạ Dĩ Đồng ra xa khỏi cô một cách thô bạo như vậy, lúc trả lời phỏng vấn mặt cô lạnh như băng.
Nhưng trong mắt người ngoài, cô ấy vẫn lịch sự và nhã nhặn, chỉ có phóng viên vây quanh cô mới biết lòng mình có bao nhiêu chua xót.
"Xin hỏi..." Các phóng viên nhìn nhau khó xử, cuối cùng cũng có một người mạnh dạn bước ra, ánh mắt Lục Ẩm Băng như viên đạn xoẹt ngang, đối phương trong lòng nơm nớp lo sợ, ngay sau đó gan to bằng trời nói: "Lục ảnh hậu, hai câu nói cô phát biểu khi nhận giải có phải ám chỉ chuyện tốt đang tới gần?"
Lục Ẩm Băng: "Câu nào?"
Phóng viên trong lòng sợ hãi: "Là cái câu...!Niên niên tuế tuế hoa tương tự, tuế tuế niên niên nhân bất đồng."
Lục Ẩm Băng: "Chỉ là cảm xúc nhất thời thôi, chẳng phải các cậu tuế tuế niên niên (mỗi năm) đều phỏng vấn những người khác nhau sao? Hai câu này trong bài thơ 《Đại bi bạch đầu ông》của Lưu Hy Di thời nhà Đường.
Để mà nói thì tôi lại thích hai câu cuối hơn, "Đãn khán cổ lai ca vũ địa, duy hữu hoàng hôn điểu tước phi.".
Những bài thơ khác của ông ấy cũng rất hay, hay để tôi giới thiệu cho anh vài bài nữa?"
[Đãn khán cổ lai ca vũ địa, duy hữu hoàng hôn điểu tước phi: Nhìn lại nơi ca vũ xưa nay, giờ chỉ còn thấy bóng chim sẻ bay dưới hoàng hôn.]
Phóng viên: "..."
Bản thân sao lại xui vậy trời, lại đi phỏng vấn đúng lúc đối phương đang không vui, nhìn các đồng nghiệp khác, cuộc phỏng vấn của họ với những người kia diễn ra rất êm đẹp.
"Đặc biệt phỏng vấn dạo" Hạ Dĩ Đồng mặc dù không giành được giải thưởng, nhưng tên cô vẫn luôn xuất hiện trong các chủ đề hot gần đây, nên số phóng viên vây quanh cô cũng không ít hơn so với bên Lục Ẩm Băng là mấy, cô vừa bước ra ngoài, còn chưa kịp chạm đến góc áo của Lục Ẩm Băng đã bị xô ra một chỗ khác.
"Xin chào Dĩ Đồng, xin hỏi cô có muốn phát biểu đôi lời về việc được đề cử lần này."
"Có chứ." Hạ Dĩ Đồng cười nói, từ từ nói tiếp, "Trước tiên, tôi xin cảm ơn ban tổ chức đã khẳng định tôi..."
Lần lượt các phóng viên thay nhau hỏi một số câu hỏi nhẹ nhàng, và sau đó, có một phóng viên đã đặt một câu hỏi mà mọi người đều mong đợi: "Xin hỏi, vừa rồi khi công bố giải thưởng Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, chị đã bật khóc không thành tiếng, có phải là vì đã để vụt mất giải thưởng lần này?"
"Không phải, tôi là vui mừng thay cho Lục ảnh hậu, lại một lần nữa xướng tên trên bảng vàng."
"Thật sự chị không cảm thấy tiếc sao? Chẳng có ai không hi vọng mình có thể nhận được giải thưởng ảnh hậu vinh hạnh này đi?" Phóng