Giải thưởng đầu tiên là Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất, lưng Hạ Dĩ Đồng thẳng tắp, đây là lần đầu tiên cô được đề cử tại hạng mục nhân vật chính của một lễ trao giải lớn tới vậy, giống như Lưu mỗ mỗ tiến đại quan viên, cho dù thoáng qua sân khấu cũng thấy vui vẻ.
Lục Ẩm Băng mỗi năm đều tham gia lễ trao giải lớn như này tới vài lần, có khi được mời là khách quý, có khi được đề cử là giải Nữ diễn viên chính, nhưng giờ thấy Hạ Dĩ Đồng ngẩng đầu căng thẳng như vậy liền bĩu mỗi cẩn thận nhìn theo.
[Lưu mỗ mỗ tiến đại quan viên: đây là một chi tiết trong "Hồng lâu mộng" của Tào Tuyết Cần, ý chỉ người nhà quê lần đầu lên phố, thấy cái gì cũng mới lạ, đẹp đẽ, thấy hiếu kỳ, phấn khởi.]
Đạo diễn Tần thay mặt đoàn làm phim, lên nhận giải thưởng Kịch bản xuất sắc nhất và Hiệu ứng hình ảnh xuất sắc nhất, lúc phát biểu lời cảm ơn, Hạ Dĩ Đồng ngỡ ngàng khi thấy ông ấy vô cùng bình tĩnh, lại còn nhắc tới chồng mình.
Cô hơi cau mày, Lục Ẩm Băng – người luôn dõi theo cô mới lên tiếng giải thích: "Ông ấy mỗi năm đều nhận được một hoặc hai giải thưởng kiểu này, nên cũng chẳng có gì bất ngờ vui vẻ cả."
"Em nhìn xem." Cô bĩu môi, Hạ Dĩ Đồng thuận theo ánh mắt của cô nhìn sang phía hai người kia, Tần Hàn Lâm đặt cúp Hiệu ứng hình ảnh xuất sắc nhất vào lồng ngực Chiêm Đàm, khoanh tay lại, mặt không biểu cảm.
Hạ Dĩ Đồng mím môi cười.
Lúc camera lia tới, Hạ Dĩ Đồng nhanh chóng thu lại nụ cười, Lục Ẩm Băng thì ngược lại, trước ống kính nở nụ cười rạng rỡ.
Ngay khi kết thúc trao giải một hạng mục, MC nhìn sang, nói đùa: "Không biết Ẩm Băng nghĩ gì mà lại cười vui vẻ đến vậy."
Lục Ẩm Băng cười và nói: "Tôi thấy có vẻ đạo diễn Tần đang nóng lòng chờ giải Đạo diễn xuất sắc nhất."
Những người quen thuộc trong giới giải trí và cả MC dày dặn kinh nghiệm đều biết rằng Tần Hàn Lâm chỉ muốn giải Đạo diễn xuất sắc nhất, dưới khán đài lập tức cười một tràng.
Đúng lúc, hạng mục tiếp theo là giải thưởng Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, Lục Ẩm Băng và MC nói đùa vài câu xong thì cô tiến lên sân khấu công bố giải thưởng Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, người công bố cùng cô là một vị Ảnh đế ngoài 40 tuổi, hai người là người quen cũ, trước lúc công bố kết quả khó tránh khỏi cảnh anh một câu, tôi một câu, đùa qua đùa lại, im lặng chậm trễ kéo dài thời gian, làm gì có chuyện đọc tên giải xong lập tức xướng tên người nhận giải.
Lương ảnh đế: "Lần này Lục Ẩm Băng lọt danh sách đề cử Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, nhiều người nói rằng cô như lấy đồ trong túi, nhất định sẽ nhận giải.
Em cảm thấy sao về lời nói này?"
[Lấy đồ trong túi: Đồ vốn dĩ của mình, không cần tranh giành, trước kia của mình, sau này cũng vậy."
Hai người đều cầm micro trên tay, lời nói đương nhiên sẽ truyền đến tai của mọi người ngồi dưới khán đài, Hạ Dĩ Đồng trong lòng căng thẳng, đây không phải là chuyện tốt đẹp gì, cơ mà đây là một dịp trọng đại, cũng chẳng có gì gấp gáp, đều là kịch bản được dựng sẵn từ trước.
Trên sân khấu Lục Ẩm Băng mỉm cười, cũng không trả lời thẳng vấn đề: "Vậy Lương lão sư cảm thấy tôi sẽ nhận giải sao?"
Lương ảnh đế: "..."
Nếu anh nói có thì kiểu gì 4 nữ diễn viên còn lại cũng sẽ xé xác anh, nếu anh nói không, hiện tại Lục Ẩm Băng vẫn đang đứng trên khấu đây.
Lục Ẩm Băng bình tĩnh nói: "Thành tích trước kia cũng chỉ là quá khứ, hiện tại là hiện tại, không ai có thể yên tâm ngồi trên sổ công lao rồi gặm nhấm sách cũ.
Mỗi năm trong giới giải trí người đến người đi nhiều như vậy, không ai biết ngày nào sóng sau xô sóng trước.
Nếu như không có sóng sau xô tới thì tôi sẽ đứng ở đây, trông chờ, chờ sóng sau đuổi tới; nếu có nhân tài mới luôn nỗ lực đuổi tới, xô xuống sóng trước là tôi đây, thì người đầu tiên chúc mừng cô ấy chính là tôi."
[Ngồi trên sổ công lao gặm sách cũ: Đem về giải thưởng mới dựa vào thành công trong quá khứ, không có điểm gì phát triển mới mẻ, đột phá.]
Câu trả lời đầy khôn khéo này của Lục Ẩm Băng lập tức giành được tràng pháo tay tán thưởng, không ai cho rằng cô kiêu ngạo, bởi vì cô ấy nói có cơ sở, hai ra mắt liền giành giải Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất của lễ trao giải Kim Tông, mười ba năm qua cũng đã ẵm tới 5 giải, hầu như năm nào cũng được đề cử, chỉ có duy nhất một năm không được đề cử là bởi năm đó cô trong thời kỳ ở nhà trị liệu bệnh trầm cảm, không tham gia bất cứ bộ phim nào.
Chưa kể cô còn nhận được cả vòng nguyệt quế của giải thưởng Ảnh hậu tại Liên hoan phim quốc tế.
Nếu như một người ưu tú sẽ khiến người ta đố kỵ, nếu như quá đỗi ưu tú, chỉ có thể dõi theo bóng lưng thì sẽ khiến người ta thấy ngưỡng mộ.
Không có ai nhận ra, lúc cô nói câu nói kia, nhìn về chỗ Hạ Dĩ Đồng đang ngồi, ánh mắt Hạ Dĩ Đồng bắt gặp lấy ánh mắt cô trong một giây, rồi lại tách ra.
Lục Ẩm Băng trên sân khấu cười tự nhiên, Hạ Dĩ Đồng ở dưới khán đài tận lực vỗ tay.
Lương ảnh đế phối hợp với Lục Ẩm Băng công bố giải Nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất.
Tần Hàn Lâm được như ý nguyện ẵm giải Đạo diễn xuất sắc nhất, vui vẻ như một đứa trẻ, trên sân khấu không ngớt lời khen Chiêm Đàm, lễ trao giải Kim Tổng không tổ chức trong đại lục, không gian rộng rãi, ông thổi phồng lên tận trời rồi lại xuống, lễ trao giải vì thế cũng tăng thêm nhiệt để.
Cũng nhiều năm rồi, Chiêm Đàm khi còn ở trong giới giải trí cùng ông dựng phim, cũng thừa cơ hội trêu chọc.
Khung cảnh sống động.
Tần Hàn Lâm nhảy một cái xuống dưới sân khấu, ôm cúp không chịu buông, Chiêm Đàm vẻ mặt bất đắc dĩ.
Chương trình vẫn diễn ra theo đúng tiến độ, càng ngày càng đến gần với hạng mục Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất.
Nam, nữ diễn viên chính xuất sắc nhất trước nay luôn là tâm điểm của lễ trao giải, nếu như đầu lễ trao giải có thể nói không khí có phần nhẹ nhõm thì hiện tại, bầu không khí tại hiện trường lúc này hoàn toàn ngưng đọng.
Mặc dù trên mặt vẫn mang nét cười nhưng hai tay Hạ Dĩ Đồng bất giác nắm chặt, cho dù biết hi vọng rất nhỏ nhưng khi chuyện gần xảy đến, Hạ Dĩ Đồng cũng không thả lỏng được.
Huống hồ, cô không chỉ là vì mình, cô còn là vì Lục Ẩm Băng.
Cuối cùng đã tới thời khắc công bố Nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, bên ban tổ chức cũng chịu chơi, mời trao giải lại là Tần Hàn Lâm và Chiêm Đàm, một đôi tình