Trong buổi lễ khởi quay Phá Tuyết, có rất nhiều phóng viên truyền thông tới, camera chớp sáng làm lóa cả con mắt, cũng may là trời nắng nên lóe sáng vài cái cũng chả khác biệt gì nhiều.
Có nhân viên công tác hướng dẫn cho fans của các diễn viên đến khu vực cố định, các fans tụ tập lại từng nhóm, theo idol của mình, hò hét tên idol.
Tiếng reo hò tên của Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng ngang nhau, còn có một tốp khác là fan của hot boy Dư Thanh Ngôn, các diễn viên phụ khác thì ít ỏi hơn, trong tiếng ồn ào đó cố gắng không để bị chìm dưới tên của diễn viên khác, cho dù thâm niên bọn họ có tăng thêm thì địa vị trong showbiz vẫn vậy.
Tuy hơi châm biếm, nhưng sự thật là vậy.
Hạ Dĩ Đồng mặc áo thun quần short, dưới khí trời oi bức của mùa hè, toàn thân đều chảy mồ hôi, cô động đậy cánh tay, cảm thấy cả người mình như được nhúng vào nước vậy, nhìn sang Lục Ẩm Băng đang đứng bên cạnh cô.
Lục Ẩm Băng cũng mặc một bộ đồ mùa hè mát mẻ, miệng thì vẫn giữ nụ cười nhẹ, hình dáng tuyệt đẹp của đôi môi khẽ động một cái.
"Con mợ nó."
Một tiếng chửi thề kinh điển lọt vào tai của Hạ Dĩ Đồng, cô sửng sốt một chút, cho rằng là mình đang nghe lầm.
"Rốt cuộc còn bao lâu nữa đây, sắp bị cảm nắng rồi nè."
Hạ Dĩ Đồng cố gắng dựng tai lên nghe.
"Bộ đổi chỗ có mái che sẽ chết hay gì?"
"Xong rồi xong rồi, lần này bị phơi đen thui rồi, hôm qua vừa mới dưỡng da xong."
"Ghét nhất là quay phim vào mùa hè."
"Cái ông Tần Hàn Lâm này không phải nói sẽ nhanh hả? Lại lừa gạt chị đây!" nghiến răng nói.
"Bao lâu rồi ta? Khẳng định là được một tiếng rồi."
Hạ Dĩ Đồng giơ tay lên nhìn đồng hồ của mình: Mới qua có 10 phút.
"Nóng chết đi được, nóng quá hà."
"Muốn bùng cháy luôn rồi."
"Không đứng nữa."
"Mợ nó, không đứng nữa."
Hạ Dĩ Đồng cứ tưởng Lục Ẩm Băng muốn đi nói với Tần Hàn Lâm là nghỉ ngơi xíu, Tần Hàn Lâm đang ở bên trái Hạ Dĩ Đồng, Lục Ẩm Băng muốn đi qua đó phải vòng qua cô, do đó cô liền lui một bước, nhường đường cho Lục Ẩm Băng.
Ai ngờ Lục Ẩm Băng không có ý định rời khỏi, cô kinh ngạc nhìn Lục Ẩm Băng một cái, Lục Ẩm Băng cũng kinh ngạc nhìn lại cô, dựa theo lẽ bình thường, giọng cô nhỏ như vậy thì sẽ không bị Hạ Dĩ Đồng nghe thấy, và cũng hoàn toàn không ngờ tới là cô ấy sẽ nghe thấy mấy lời lẩm bẩm của mình.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Hạ Dĩ Đồng nở nụ cười với cô, Lục Ẩm Băng cũng lịch sự đáp lại, nụ cười cực kỳ xinh đẹp.
Cười xong cô đem tầm mắt nhìn về phía truyền thông và fans, lâu lâu vẫy tay với fans một cái.
Tâm tư của Hạ Dĩ Đồng hoàn toàn không có chỗ cho buổi lễ khởi quay nữa rồi, lỗ tai cố gắng phân biệt được âm thanh mà cô muốn nghe nhất trong đám đông ồn ào này.
Tần Hàn Lâm nói xong rồi.
Lục Ẩm Băng lầm bầm: "Hai tiếng đồng hồ rồi đó, giờ cái ông già này mới chịu ngưng, sao không đứng đây tới già luôn đi?"
Lục Ẩm Băng cứ lẩm bẩm chửi rủa, Hạ Dĩ Đồng đứng bên cạnh cười rất rạng rỡ.
Các fans lại lần nữa tỏ tình nhiệt tình: "Lục Ẩm Băng em yêu chị AAAA!!!"
Lục Ẩm Băng vẫy tay, lại lẩm bẩm: "Chỗ đó hình như còn nóng hơn bên này nữa, đoàn phim thiệt là keo kiệt không chuẩn bị nước uống gì hết, kẹo kiệt quá đi.
Lát nữa kêu Tiểu Tây đi mua mới được."
Hạ Dĩ Đồng rùng mình một cái, sau đó là trái tim mềm nhũn ra, lần nữa quay đầu qua nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, ánh mắt sáng lên.
Từ rất lâu về trước, cô cũng đã từng là một thành viên trong đám fans bên dưới, kêu tên idol đến miệng lưỡi đều khô thì đúng lúc có nhân viên đoàn phim đưa nước cho bọn họ, nói là "Lục lão sư mua đó, sợ các ngươi khát nước.", Lục Ẩm Băng đã được hộ tống đi rất xa, nhưng vẫn không yên tâm mà quay đầu lại xem bọn họ, kêu bọn họ mau về sớm đi, có rất nhiều fans đã khóc ngay tại chỗ.
Cảnh tượng lúc đó dường như xuất hiện ngay trước mắt, Hạ Dĩ Đồng nhìn các fans đang nhiệt tình ở trước mặt, trong đó có rất nhiều gương mặt trẻ tuổi, cô bỗng thấy trong lòng mình có nhiều cảm xúc khác nhau, khó nói nên lời.
Lục Ẩm Băng ngoắc tay với Tiểu Tây đang ở bên dưới, Tiểu Tây liền chạy qua, Lục Ẩm Băng thì thầm vào tai cô ấy vài câu, Tiểu Tây gật đầu đi xuống dưới.
Mấy chai nước lớn và chè đậu xanh được nhân viên đoàn phim đưa xuống cho fans, fans lần lượt nhìn về phía Lục Ẩm Băng trên sân khấu, ánh mắt rõ là đang rưng rưng nước mắt.
Uống nước xong, sinh lực của bọn họ càng mạnh mẽ hơn, giống như là muốn gào lên muốn bể cổ họng vậy: "Lục Ẩm Băng! Em yêu chị! Lục Ẩm Băng! Em yêu chị."
Không ít người lại đổ về phía fans của Lục Ẩm Băng, nhất thời làm cho cả hiện trường chỉ nghe mỗi tên của Lục Ẩm Băng, sau đó mới từ từ nhỏ lại.
Có lẽ sẽ có người cảm thấy rất khoa trương, nhưng khi nhân viên công tác nói "Đây là xxx sợ các người khát nên đặc biệt mua đó", chỉ có fans của xxx mới hiểu rõ được tâm trạng này.
Tâm trạng thì rất dễ bị cảm hóa, một người thì sẽ lây lan qua người khác, hai người thì có thể lây lan cho cả một đám người.
Cái cảm giác đó giống như, bạn dày công chuẩn bị một phần quà cho một người cách bạn cực kỳ xa, xa đến nỗi kiếp này không thể nói chuyện trực tiếp với cô ấy một câu mà chỉ có thể đứng nhìn từ xa, từ đầu đến cuối bạn không hề có chút hy vọng nào.
Nhưng cô ấy không những thấy được mà còn dịu dàng nhận lấy, nói: "Rất đẹp, tôi rất thích, cảm ơn."
Đó không phải đơn giản chỉ là một chai nước hay một chén chè đậu xanh, mà còn đại diện cho sự tôn trọng và