Hạ Dĩ Đồng mang theo sức sống tràn trề đập vào mắt Lục Ẩm Băng, đối với cô mà nói thì căn phòng lạnh lẽo đột nhiên trở nên nóng nực lên, đặc biệt là cô ấy còn dùng vẻ mặt như chưa có gì xảy ra, còn nhiệt tình chào hỏi: "Chào buổi tối Lục lão sư!"
Lục Ẩm Băng: "......"
Chào cái đầu nhà ngươi.
Đừng tưởng là chị không biết ngươi giả bộ trấn tĩnh, không những ban ngày đóng phim mà ban đêm còn diễn trước mặt chị, vì để không ngủ chung giường với chị còn cố ý đi mua cây quạt điện nữa.
Thái độ của Lục Ẩm Băng rất tốt, mỉm cười trả lời một câu: "Chào buổi tối cây xấu hổ."
Hạ Dĩ Đồng quay đầu nhìn về phía cửa, khóa cửa, giờ mới yên tâm toét miệng ra cười.
"Em nhìn tôi làm gì?" Lục Ẩm Băng hỏi.
"Không có gì." Hạ Dĩ Đồng lắc đầu, di chuyển ánh mắt đang dán trên người Lục Ẩm Băng, kiềm chế ý cười trên mặt.
Lúc nãy cô đang nghĩ: Lục Ẩm Băng sau khi tháo bỏ lăng kính của fans + người ái mộ ra, trong mắt cô sẽ là như thế nào.
Do đó quan sát Lục Ẩm Băng một cách khách quan, phát hiện cách nghĩ của mình thật buồn cười, lăng kính một khi đã gắn vào thì không thể nào tháo ra được nữa.
Trong lòng cô có 10 phần nộ khí, tự mình hóa giải hết 8 phần, còn 2 phần trong buổi sáng hôm nay đóng phim gặp được Lục Ẩm Băng, khi cô ấy nói câu đầu tiên với mình thì đã tiêu tan hết trơn rồi.
Giận không nổi, cô cũng không có cách nào hết.
Hạ Dĩ Đồng quay lưng lại với Lục Ẩm Băng, mở hành lý của mình ra, túi xách đặt trên hành lý, cô lấy một cái hộp nhỏ từ trong túi xách ra, hình vuông, cô vỗ vỗ cái hộp, thở dài một tiếng, rồi cẩn thận đặt xuống dưới đáy hành lý.
Lục Ẩm Băng cho sách che trước mặt, mắt thì lén nhìn qua đó, chỉ thấy được hành động đại khái của Hạ Dĩ Đồng, hình như là cất vật gì đó, còn cụ thể là gì thì cô không biết.
Hạ Dĩ Đồng sau khi đặt vào hành lý xong, lấy đầm ngủ dây của mình ra, nói: "Em đi tắm nha."
Lục Ẩm Băng giả bộ xem sách cực kỳ nghiêm túc, trả lời một tiếng, sau đó bù thêm câu: "Xin lỗi."
"Hả?"
"Chuyện hồi sáng."
"Không sao, em hết giận rồi."
Hạ Dĩ Đồng nói xong không cho thời gian Lục Ẩm Băng trả lời, liền đi vào phòng tắm.
Lục Ẩm Băng lập tức nhảy xuống giường, nhìn vào khe dây kéo của hành lý, tất nhiên là không nhìn thấy được gì rồi.
Tay cô chạm vào đầu dây kéo, dường như vẫn còn lưu lại độ ấm của người đó, ngón tay Lục Ẩm Băng khẽ động, nhìn về hướng phòng tắm một cái, rồi trầm mắt nhìn hành lý......!
Hạ Dĩ Đồng ban ngày đóng xong phim, buổi tối đi ăn cơm, sau đó lại đi mua cái hộp đựng bình ước nguyện, mua quạt điện, nên giờ không những nóng mà toàn thân đều nhức mỏi, do đó chọn cách ngâm mình để thư giãn.
Lần ngâm mình này ngâm đến nửa tiếng đồng hồ.
Khi ra ngoài thì cứ ngáp lên ngáp xuống, vừa gặp phải khí lạnh nhịn không nổi rùng mình một cái, Hạ Dĩ Đồng sờ da gà nổi trên cánh tay của mình, đến giường ôm chăn của mình rồi ngồi trên đất, mở quạt điện.
"Lục lão sư, em nghĩ kỹ rồi, em ngủ dưới đất là được, có thể thổi quạt điện, không có nóng lắm."
Còn nói là không giận, đòi chia giường ra ngủ với cô luôn kìa.
Lục Ẩm Băng lấy sách ra khỏi mặt, dùng khẩu khí ra lệnh nói: "Lên giường ngủ."
"Được thôi." Hạ Dĩ Đồng cứ tưởng Lục Ẩm Băng sẽ không phản đối, cái câu "Được thôi" đã buột miệng nói ra, nói xong thì mới phản ứng, Lục Ẩm Băng hình như không đồng ý, "Ủa?"
"Còn ngây đó làm gì?"
"Lục, Lục lão sư," Hạ Dĩ Đồng cà lăm một cái, "Em cảm thấy ngủ dưới đất cũng rất tốt, giường để cho chị tự do phát huy đi."
Tự do phát huy dường như là có ý nghĩa khác, Lục Ẩm Băng nheo mắt lại, hỏi: "Có phải là tối qua tôi làm gì rồi không?"
"Không có, làm gì có!"
"Thật hả?"
"Thật còn hơn vàng thật nữa!"
Lục Ẩm Băng biết tướng ngủ của mình không tốt, nhưng có ai mà biết được mình đã làm gì trong lúc ngủ say đâu.
Mặc cho Lục Ẩm Băng nghĩ nát óc cũng không nghĩ tới mình tàn bạo đến nỗi vừa tát bạt tai vừa đá đầu con nhà người ta.
"Thật còn hơn vàng thật thì sao em không lên đây," Lục Ẩm Băng chỉ vào cái chăn dày cộm trên người mình, "Hôm nay mở 24 độ, không nóng......!em đâu."
Lục Ẩm Băng nói xong tiếp tục cúi đầu xem sách, không biết có phải là cảm nhận sai của Hạ Dĩ Đồng không nữa, từ khi cảm thấy cái câu không nóng em đâu ngập ngừng một cái, sao nghe giống như có chút khát?
Quả nhiên, Lục Ẩm Băng cầm ly nước ở đầu giường lên uống một ngụm.
Kỳ lạ, cô khát gì vậy ta?
"Tối mai mời em ăn cơm."
"Hả?"
"Chuyện hồi sáng."
Hạ Dĩ Đồng dở khóc dở cười: "Em không có giận thật mà."
Lục Ẩm Băng ngẩng mắt lên, uy nghiêm nói: "Đi hay không?"
Hạ Dĩ Đồng đầu hàng: "......Đi."
Nhịn không nổi nghĩ thầm: Có ai dỗ ngọt người ta giống như cô ấy không? Nhưng mà tại sao mình vẫn thấy rất vui mừng nhỉ.
Không được, phải kiềm chế, lỡ như Lục Ẩm Băng còn có chiêu dỗ ngọt nào khác thì sao?
Cô vẫn ngồi trên đất, vùi mặt vào chăn, không cho Lục Ẩm Băng thấy được biểu cảm vui mừng không thể khống chế được lúc này của mình.
Lục Ẩm Băng nhìn thấy cô ấy còn ở dưới đất, không rõ hiện giờ đang là tình trạng gì nên trực tiếp kêu: "Còn ở dưới đất làm gì? Không mau lên đây!"
Giọng nói rất hung dữ, có thể nói là cực kỳ đáng sợ.
Lục Ẩm Băng ra lệnh, Hạ Dĩ Đồng chỉ còn cách nhanh chóng trấn tĩnh bản thân, tắt quạt, quăng chăn lên giường, sau đó một chân bước lên giường, chân kia cẩn thận bước ngang qua người Lục Ẩm Băng.
Lục Ẩm Băng vô tình ngẩng mắt lên nhìn, rồi không dời ra được nữa.
Cái tư thế này......quả thật là làm cô không có cách nào bỏ qua được cảnh đẹp dưới váy, ngoại trừ