Có nên cho vào không?
Vấn đề này đối với Hạ Dĩ Đồng giống như là Thuyết Tương Đối của Einstein đối với các nhà vật lý học, rất phức tạp.
Hạ Dĩ Đồng không hề phủ nhận rằng bản thân đã thèm khát những đụng chạm thân mật hơn từ Lục Ẩm Băng, mặt còn lại thì mục đích của cô không thuần khiết, cô không hy vọng Lục Ẩm Băng bị cô lừa dối mà đi thân mật với cô.
Cô do dự một hồi, thở một hơi ra, khuôn mặt đầy vẻ u sầu lo lắng: "Xem cảm giác đi, cảm giác đến rồi thì ấy ấy."
Lục Ẩm Băng nhìn cô cười.
Hạ Dĩ Đồng bị cười đến khó hiểu, hỏi: "Lục lão sư đang cười cái gì?"
Lục Ẩm Băng cười còn tươi hơn nữa: "Cười em có hôn thôi mà cũng mắc cỡ nữa, em yên tâm, tôi là một diễn viên có tính kỷ luật, sẽ không làm gì em đâu."
Hạ Dĩ Đồng: "......"
Không không không Lục lão sư, chị hiểu lầm rồi, em sợ em nhịn không nổi lại đi xơ múi chị.
Lục Ẩm Băng không biết gì về mưu đồ bất chính của cô, Hạ Dĩ Đồng càng cảm thấy mình giống như sói già đang đợi thỏ con rơi vào bẫy.
Thỏ con có tính kỷ luật đã chuẩn bị xong: "Nào, thử đi."
"Phía trước có cần làm lại một lượt không?" tim Hạ Dĩ Đồng đập thình thịch, bấm bụng làm liều hỏi.
Lục Ẩm Băng đã nằm trên giường suy nghĩ, rồi ngồi dậy: "Làm lại đi, tôi sợ cảm xúc em đạt không tới, cho dù là như vậy thì cũng nhanh quá, hay là chuẩn bị vài phút đi."
"Nói đúng lắm, em nhập vai chậm, em chuẩn bị xíu." Hạ Dĩ Đồng như được ân xá, vừa hay có thể lấy cái cơ để dịu lại, "Năm phút có được không?"
"Được."
Năm phút sau.
Thời gian Kinh Tú xuất cung đã hơn một tháng, trong cung người đông lại phức tạp, Trần Khinh ngụy trang mình thành thị vệ, lén lấy trộm quân bài rồi xuất cung trong đêm.
Đang giữa mùa hè, tiếng ve kêu trong vườn ồn ào, trong nhà, Kinh Tú chỉ mặc áo ngủ màu trắng, bên gối đặt túi hương đuổi muỗi, nằm trên giường trở mình qua lại.
Một hồi lại nghĩ, Nhị hoàng huynh và Tam hoàng huynh chắc đã hãm hại lẫn nhau rồi, ngày mai bị ngự sử tố cáo, thì sẽ mất đi tư cách tranh ngôi vua.
Một hồi thì nghĩ, binh phù của vương phủ thiếu giáo đầu, có nên cho Ảnh tử làm không? Tất cả trăm mối tơ chằng tan đi, cô ngồi bật dậy, thị nữ đang quạt bị giật mình, lập tức thu quạt lại, quỳ xuống.
"Lấy áo choàng cho bổn vương."
"Vâng."
Một cái áo choàng nền trắng thêu chỉ vàng khoác lên người Kinh Tú, cô xõa tóc ra, mỹ nhân tiêm trước trán hiện lên rõ ràng (ý là mép tóc ngay giữa trán, dài xuống hơi giống chữ M, đối xứng ở 2 bên), không câu nệ theo quy tắc nào, ngược lại càng thể hiện ra phần ngông cuồng trong bản tính của cô.
Hạ Dĩ Đồng đóng xong vai thị nữ, liền trốn qua chỗ rèm cửa.
Sắc đêm như sương, Lục Ẩm Băng đi được hai bước liền dừng lại, Hạ Dĩ Đồng đi vòng ra đằng sau, hai tay giơ ra từ phía sau, đưa lên trên ôm lấy vai cô ấy, mặt nhè nhẹ dán sát vào.
Ngực của Hạ Dĩ Đồng dán vào lưng Lục Ẩm Băng, nghe được tiếng tim đập nhanh đang dốc hết sức mình ở bên trong cơ thể.
Lục Ẩm Băng nhướng mày, nghĩ bụng: "Đến nhịp tim đập nhanh mà cũng diễn ra được nữa, đúng là xem thường em rồi, nhưng mà hình như đập hơi bị nhanh."
Kinh Tú nắm lấy cổ tay Trần Khinh, kéo nàng ra phía trước, cô cẩn trọng nhìn xung quanh rồi mới cẩn thận dắt Trần Khinh vào phòng.
Tình cảm đã đạt đến điểm rồi, những lời nói phía sau có thể bỏ qua, hai người trực tiếp chuyển sang cảnh hôn luôn.
Cảnh đầu là bên cạnh cái bàn, Kinh Tú non nớt thăm dò.
Cảnh thứ hai là trên giường.
Trong phim Trần Khinh lớn hơn Kinh Tú 4 đến 5 tuổi, sau này trở thành mưu sĩ cho Kinh Tú, Kinh Tú chuyện gì cũng nghe theo lời nàng.
Cho nên cảnh hôn này, phải do Hạ Dĩ Đồng chủ đạo.
Hai người cùng nhau nằm trên giường.
"Điện hạ......" Hạ Dĩ Đồng dùng đôi mắt xinh đẹp như trong suốt nhìn Lục Ẩm Băng, ngón tay chạm nhẹ vào mặt cô ấy, từng cái một.
Lục Ẩm Băng: "Cut, tôi cảm thấy giọng nói nên nhẹ hơn nữa, còn nữa, cảm xúc có phải là không đúng không, cảm nhận không ra được tình yêu của em."
Hạ Dĩ Đồng kinh ngạc vì độ nhạy bén của cô ấy, cô vì sợ bị lộ tẩy, quả thật là có thu tình cảm lại.
Cô nói: "Em làm lại lần nữa."
"Điện hạ......" giọng cô nhẹ như lời thủ thỉ bên tai, mang lại vừa gần vừa xa.
Nhẫn nhịn, ái mộ và còn có một phần bi thương nói không ra được.
"Trần......" Lục Ẩm Băng một giây là vào trạng thái, lập tức cho mình trở thành Kinh Tú, trong tim run một cái, cổ họng khẽ động, lời nói của cô ngừng lại trong khoảnh khắc khi nhìn vào đôi mắt của Hạ Dĩ Đồng.
Đôi mắt cô ấy quá phong phú rồi, bất luận là sự đeo bám của Trần Khinh lúc đó, hay là sự kiên quyết khi đi con đường này, hơn hết là sự ái mộ của cô ấy đối với người trước mặt.
Nghe nói có người sẽ có ánh sáng trong mắt, tuy phần lớn đều do ánh đèn chiếu vào, nhưng có khoảng khắc nào đó Lục Ẩm Băng thật sự thấy được ánh sáng trong mắt cô ấy.
Không ai nói gì, ánh đèn tĩnh mịch, không biết là ai tiến lại gần trước, môi của hai người dán sát vào nhau.
Lục Ẩm Băng kinh sợ mở to mắt, nàng là phi tử của phụ vương, sao lại có thể chứ? Lý trí xua tan tình cảm, cô muốn né ra sau, nhưng Hạ Dĩ Đồng sao có thể buông tha cô được, hai tay ôm lấy cô, chặn hết mọi đường lui, dùng đôi mắt mênh mông như biển mây nhìn cô.
Cô cúi người xuống lần nữa, Lục Ẩm Băng không phản kháng.
Cô dùng ngón tay thon dài vuốt ve mặt Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng khẽ động hàng mi, môi mím chặt lại, dáng vẻ ngây thơ vừa vùng vẫy nhưng lại khao khát.
Môi của hai người chạm nhau lần nữa, dần dần, ý thức hòa vào màn đêm bên ngoài cửa sổ.
Lấy sự tưởng tượng về cảm giác