Hạ Dĩ Đồng cuống quýt quấn khăn vào lưng, quấn thành một xì tai hoang dã, ngẩng đầu lên thì thấy Lục Ẩm Băng đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô, giống như buồn cười, lại giống như cạn lời.
Lục Ẩm Băng nói: "Quần của em đâu?"
Hạ Dĩ Đồng giờ mới phát hiện ra chỉ cần với tay ra là có thể lấy cái quần được: "......" Lúc nãy chắc là não cô vô nước rồi mới đi giành khăn với Lục Ẩm Băng.
"Cùng lắm thì em chui vào chăn đi, sức tôi không có mạnh đến nổi kéo cái chăn ra được đâu, hơn nữa......" Lục Ẩm Băng ngập ngừng, gật đầu nói, "Làm vậy thì rất mất phong độ."
Sau khi trải qua cuộc chiến giành khăn, Hạ Dĩ Đồng cảm thấy hai chữ phong độ này xuất phát từ miệng Lục Ẩm Băng dường như đã mất đi độ tín nhiệm.
Hạ Dĩ Đồng vẫn cứ quấn khăn ở lưng, giống như là sợ Lục Ẩm Băng làm gì cô vậy, cầm lấy quần quay lưng lại với cô ấy.
"Đợi một lát."
"Hở?"
"Em mặc vào như vậy à?"
"Nếu không thì sao?"
"Đợi một lát." Lục Ẩm Băng trợn mắt một cái, lấy một cái hộp nhỏ tróc sơn bằng sắt từ trong hành lý xách tay của mình ra, nó giống như hộp dầu cù mà hồi nhỏ thường xài vậy.
Hạ Dĩ Đồng ngơ ngác nhìn Lục Ẩm Băng mở cái hộp nhỏ thần bí đó ra, bên trong quả thật là thuốc mỡ, màu trắng trắng.
"Đùi của em chắc chắn là không thể khỏi hết trong đêm nay đâu, thoa chút thuốc mỡ sẽ khỏi nhanh hơn, đây là thuốc mà chị họ của tôi lần trước thấy tôi bị thương nên mua cho tôi đó, dùng hay hơn thuốc bình thường, đảm bảo ngày mai em tỉnh dậy sẽ hết bầm liền."
"Cho em dùng?" Hạ Dĩ Đồng có chút kinh ngạc, nhận lấy cái hộp nhỏ.
"Đừng có không nỡ dùng, bộ phim này từ đầu đến cuối tôi không có cần treo dây cáp, để đó cũng không xài đến."
Hạ Dĩ Đồng muốn nói mình không phải là ý đó, cô muốn hỏi là tại sao Lục Ẩm Băng lại đem đồ vật quý giá mà người nhà cho cô dùng như vậy, suy nghĩ, bất luận là nguyên do gì, trong lòng cũng thấy rất ấm áp, nói: "Cám ơn Lục lão sư."
Lục lão sư gật đầu, hoàn toàn không tránh mặt đi mà ngồi đó xem cô ấy thoa thuốc.
Hạ Dĩ Đồng không động đậy: "......"
Lục Ẩm Băng: "Hửm?"
"Chị có thể nào......" Hạ Dĩ Đồng nhỏ tiếng nói.
"À, tôi không có nhìn em, tôi đang thơ thẩn." Lục Ẩm Băng quay đầu qua, nhìn sang hướng cửa phòng tắm, cái cửa đó nhìn đẹp thật, vừa dài vừa trắng vừa thẳng, không cao lắm, tỷ lệ chân lại rất tốt, một mảng đỏ bầm lớn nhìn rất đáng sợ.
Tự mình bị thương thì không cảm thấy gì, nhưng làm người ngoài cuộc thì thấy rất ghê rợn, hèn chi Lương biểu tỷ nhất định đưa mình hộp thuốc này.
Nói đến biểu tỷ Lương Thư Yểu, Lục Ẩm Băng lại nhớ đến mấy chuyện khác, bất giác cảm thấy phiền muộn, chuyện ngày mai về nhà hy vọng mẹ cô không có nói cho Lương Thư Yểu biết.
Đồ của Lục Ẩm Băng quả nhiên không tầm thường, Hạ Dĩ Đồng dùng tăm bông thoa một ít, cảm giác đau rát lập tức dịu đi, mát mát lạnh lạnh, dường như có băng vụn hóa thành nước ngấm vào trong da thịt, không lâu sau có thể hồi phục lại cảm giác.
"Em xong rồi Lục lão sư."
Lục Ẩm Băng vẫn đang thất thần, bất thình lình bị đẩy vai một cái, "Hả?" một tiếng.
Hạ Dĩ Đồng giải thích: "Em kêu chị mấy lần rồi mà không thấy chị trả lời."
"À, à." Lục Ẩm Băng vẫn còn chút ngẩn ngơ, "Kêu tôi làm gì?"
Hạ Dĩ Đồng trả lại cái hộp cho cô ấy: "Cám ơn Lục lão sư."
"Không có chi." Lục Ẩm Băng cất cái hộp, tâm trạng lúc nãy vẫn còn đang tốt bỗng dưng biến mất, cô thở dài trong lòng, nói: "Tôi đi tắm trước đây."
Hạ Dĩ Đồng nhìn ra được cô ấy có chuyện phiền não, nhưng lại không biết làm sao mở miệng hỏi, vì sợ đường đột, mãi cho đến khi Lục Ẩm Băng vào phòng tắm, bên trong truyền ra tiếng nước chảy, thì cái câu chị có phải có chuyện gì phiền lòng không, có ngại nói cho em biết không của Hạ Dĩ Đồng vẫn không nói ra được.
Nước nóng đã xua tan đi phiền não của Lục Ẩm Băng, liền nhớ ra chuyện mình chỉ mới trêu chọc được có một nửa thôi.
Hạ Dĩ Đồng vừa mới thoa thuốc, đặt hờ cái khăn trên chân mình, vừa nhìn thấy Lục Ẩm Băng là lấy hai tay bịt chặt cái khăn lại.
Lục Ẩm Băng tự cho rằng, bản thân cho dù không được tính là gặp ai cũng yêu, nhưng cũng không đến nổi là mãnh thú đói khát, tự nhiên thấy buồn cười.
Con bé này, cô cũng đâu phải là sắc lang đâu, làm gì có sở thích ngắm đùi người khác.
Cô ngồi xuống giường, cầm điện thoại lên, nói: "Tôi có hình chụp của em bị thương nè, gửi cho em đăng weibo nha?"
"Không cần đâu, chị xóa nó đi."
"Tại sao lại không cần?" trong mắt Lục Ẩm Băng đầy vẻ thăng trầm của người từng trải, cô y như là một lão cách mạng râu tóc bạc phơ đã từng trải qua thời gian chinh chiến dài đăng đẳng, giờ đang ngồi kể chuyện cho con cháu ở nhà nghe, "Trẻ con thời nay sướng thật, thời xưa khổ lắm, tụi ta bị thương như cơm bữa, chuyện gì cũng giữ trong lòng chứ không khoe khoang ra.
Tuổi trẻ thời nay toàn cậu ấm cô chiêu, bị thương có chút xíu là đăng lên mạng để kéo fans, vết thương bầm tím này không phải nhỏ, ít ra cao cấp hơn đứt tay gì đó nhiều."
Nụ cười trên mặt Hạ Dĩ Đồng biến mất, mím môi không nói chuyện.
"Tấm này nhìn không được hay cho lắm, tôi chụp tấm hình khác cho em nha?"
"Lục lão sư."
"Hả?"
"Chị có phải là đang mỉa mai em?" Hạ Dĩ Đồng đột ngột ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô ấy.
Cô biết có không ít hoa đán tiểu sinh thích post hình bị thương lên weibo để thu hút fans, sau đó công ty sẽ phối hợp với fans làm to chuyện lên, phất lên ngọn cờ kính nghiệp, Hạ Dĩ Đồng cũng rất khinh thường mấy người như vậy.
Nhưng phong trào của thời nay là phàm có tiền bối nào