"Action!"
Trần Khinh hoàn toàn không yếu thế dưới ánh nhìn của Kinh Tú, nàng thậm chí còn tâm tư nhàn hạ đi vuốt phần tóc mai, động tác nho nhã, lọn tóc rơi xuống áo ngoài màu xanh, tựa như một đóa sen đang nở rộ giữa hồ.
Kinh Tú giờ mới bắt đầu quan sát tướng mạo của nàng chứ không có suy đoán mục đích nàng đến viếng thăm lần này.
"Điện hạ."
Kinh Tú chậm rãi rót cho mình một tách trà, ánh mắt rời ra khỏi người nàng, không ngăn cản tức là ngầm thừa nhận nàng có thể tiếp tục nói.
"Điện hạ tuổi còn trẻ mà đã biết giấu kín tài năng, đằng sau chắc là có cao nhân chỉ dẫn?"
Kinh Tú cầm lấy tách trà, quan sát lá trà đang trôi nổi trong đó, lơ đễnh nói: "Vốn là phế vật, chẳng qua chỉ vì bảo mệnh, làm sao có thể tính là giấu kín tài năng gì, nương nương quá lời rồi.
Ngược lại, nương nương, thân mang võ công, đột nhập vào Cảnh Hiền Cung ta, chỉ sợ là có mưu đồ bất chính đi?"
"Điện hạ nói gì vậy, ta đến đây là để đầu quân điện hạ mà."
"Đầu quân ta?" biểu cảm của Kinh Tú giống như nghe thấy được chuyện buồn cười nhất thiên hạ vậy, nói, "Nương nương xem Cảnh Hiền Cung của ta xem, ngoại trừ ta và thuộc hạ này ra, ngay đến thị nữ và thái giám cũng chỉ có 2, 3 người, còn lại là đám gà vịt cầm thú thôi, nương nương chê cười rồi."
"Không có thế lực, chúng ta có thể bồi dưỡng, chỉ cần ngươi có lòng muốn thiên hạ, ta tự sẽ trợ giúp ngươi đăng ngôi."
"Trần Khinh, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?" biểu cảm Kinh Tú bỗng chốc lạnh lại.
Trần Khinh nói có chừng mực: "Đang vì thiên hạ tìm một minh chủ.
Chỉ cần điện hạ đồng ý."
Kinh Tú lại rót trà cho mình, động tác cô từ tốn như đang tiến hành một nghi thức thành kính nào đó, sắc trời bên ngoài bắt đầu tối lại, ánh chiều tà đang biến mất từng chút một, bầu trời dần hạ thấp xuống, phảng phất như đang thai nghén ra một thiên mệnh được định sẵn nào đó.
Một hồi lâu, giọng nói hơi lạnh của cô vang lên trong căn phòng tĩnh lặng.
"Giờ Tuất ngày mai, dẫn theo đồng bọn của ngươi đến chỗ của ta."
Trần Khinh cười nhẹ, một câu cũng không nói, đứng dậy ra ngoài.
Căn phòng trở về sự yên tĩnh vốn có, Kinh Tú cúi mặt xuống, ở một góc độ không ai thấy, từ từ nở ra nụ cười lạnh cao thâm khó đoán.
Ảnh tử sốt ruột nói: "Điện hạ----"
Kinh Tú giơ tay ngăn cản hắn: "Giờ Tuất ngày mai, ngươi đi dụ cấm vệ quân qua đây, thân là phi tần hậu cung, lén gặp người ngoài, ban đêm đột nhập vào thẩm cung hoàng tử, ta rất muốn xem xem Trần Khinh làm sao thoát thân."
"Vâng, điện hạ!" Ảnh tử vui mừng.
"Ngươi cũng lui xuống đi."
"Vâng."
Trong phòng chỉ còn lại mình Kinh Tú, hai ngón tay cô cầm lấy ly trà đã thưởng thức lúc nãy, đứng dậy tưới vào bồn cây ở cửa, sau đó là nhìn về phương xa.
Ống kính dần kéo ra xa, cắt cảnh.
Tần Hàn Lâm: "Cut, qua!"
Hai diễn viên chính bước ra khỏi ống kính, đi qua xem lại playback với Tần Hàn Lâm, Tần Hàn Lâm cười gian nói: "Xem ra chủ ý để hai người ở chung có hiệu quả nhanh thật, mới có mấy ngày mà hai người đã trở nên ăn ý rồi."
Hạ Dĩ Đồng nhìn Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng thì bơ hẳn Tần Hàn Lâm, còn Hạ Dĩ Đồng tất nhiên là không lên tiếng.
Tần Hàn Lâm nhìn đến đau lòng: "Tiểu Hạ à, uổng công tôi thương cô, đúng là con gái lớn rồi thì không cần cha nữa, thế giới này đúng là hết thiên lý rồi."
"Xem coi có được không, có cần quay lại lần nữa không, nói nhảm nhiều quá ông, bộ ông nuôi cô ấy hả? Ông tưởng làm cha người ta dễ lắm à." Lục Ẩm Băng bực bội nói.
"Bây giờ tôi sẽ nhận Tiểu Hạ làm con gái nuôi!"
"Cây xấu hổ, còn không mau qua lạy cha nuôi."
Hạ Dĩ Đồng trước giờ không xen vào cuộc trò chuyện nhảm nhí như vậy của hai người, cũng không cho là thật, chỉ cười chứ không hùa theo.
"Cái từ cha nuôi bây giờ không phải là từ tốt đẹp gì, không nhận không nhận, hai ta còn có giao tình, không cần mấy cái hư danh này." Tần Hàn Lâm xem xong playback, cố ý nói, "Cảnh này qua rồi, không cần quay lại, nhìn thím là thấy bực mình."
Lục Ẩm Băng cười tiếp lời: "Vậy buổi chiều tôi không đến nữa đâu đó."
"Tốt nhất là vậy."
Do đó chiều hôm nay Lục Ẩm Băng không có đến phim trường thật......!
Hạ Dĩ Đồng sốt ruột lo âu, chạy đi hỏi kế hoạch của đoàn phim, kế hoạch khó hiểu nói: "Lục lão sư xin nghỉ phép rồi, hình như là trong nhà có chuyện, đáp chuyến bay chiều nay, đến tối mai mới về.
Cô ấy không có nói cho cô biết hả?"
Đối mặt với ánh mắt hóng chuyện của kế hoạch, Hạ Dĩ Đồng giả bộ như vừa nhớ ra: "À! Tôi nhớ ra rồi, tối qua Lục lão sư có nói tôi nghe, sáng nay bận quá nên quên mất."
Kế hoạch vừa rời khỏi, biểu cảm mà Hạ Dĩ Đồng cố giả bộ ung dung lập tức trở thành suy sụp.
Lục Ẩm Băng tất nhiên là không có nói cho cô biết, tối qua cô còn ngủ chung một giường với Lục Ẩm Băng, Lục Ẩm Băng hoàn toàn không hề nhắc đến chuyện nghỉ phép, trưa hôm nay mạnh ai nấy ăn cơm, cũng không nói với cô một tiếng mà trực tiếp đi luôn.
Trong đầu Hạ Dĩ Đồng một hồi là câu Cô ấy không có nói cho cô biết hả?, một hồi lại là câu Em không phải là người không liên quan của Lục Ẩm Băng tối qua, hai câu nói này không ngừng xuất hiện trong đầu cô.
Cũng may là khi đóng phim còn có thể tập trung tinh thần, không có làm trễ tiến độ.
Sau khi quay xong, Phương Hồi nhìn thấy khuôn mặt ủ rũ của Hạ Dĩ Đồng, dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết là nguyên nhân gì.
Từ ngày vào đoàn phim, Hạ lão sư cứ ở trong trạng thái khi vui thì muốn bay lên trời, còn khi buồn thì cả người như con rùa già chìm dưới đáy hồ không thèm động đậy.
"Hạ lão sư, tối nay chị có thể mở máy lạnh 24 độ