Lương Thư Yểu là họ hàng xa của Lục Ẩm Băng, đã qua năm đời, không có quan hệ huyết thống, nhưng do ba mẹ Lương Thư Yểu và ba mẹ Lục Ẩm Băng cùng sống chung một thành phố, từ nhỏ thường xuyên gặp mặt nhau, hai người là thanh mai trúc mã.
Mẹ Lục rất thích đứa cháu họ này, khi ba mẹ cô ấy không đến chơi thì cũng thường kêu một mình cô ấy đến, nói cho hoa mỹ thì là bầu bạn với Lục Ẩm Băng, thật ra là mưu cầu lợi riêng cho mình, cho nên Lương Thư Yểu vào Lục gia y như vào nhà mình vậy.
Từ lúc Lục Ẩm Băng vào giới giải trí đến giờ, ít gặp mặt ba mẹ, thời gian làm tròn chữ hiếu còn không nhiều bằng Lương Thư Yểu nữa.
Nói đến Lương Thư Yểu, thì tình cảm của Lục Ẩm Băng đối với cô ấy rất phức tạp, một mặt là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, hiểu nhau rất rõ, lại tốt với cô, giữa hai người có một sự ăn ý không ai bằng được; mặt khác, Lục Ẩm Băng rất sợ cô ấy, bởi vì Lương Thư Yểu quả thật là rất thích trêu chọc cô, giống như cô là một con thú cưng vậy, lâu lâu thì xoa nắn vài cái, điều quan trọng là sức lực cô ấy mạnh hơn mình, cao hơn mình, Lục Ẩm Băng bình thường với bộ dạng trời là lão đại ta là lão nhị thích làm gì thì làm nhưng khi gặp Lương Thư Yểu thì chỉ có nước là ngoan ngoãn khuất phục dưới bạo lực.
Lần này vừa về là bị nhấc bổng hệt như con gà con.
Lục Ẩm Băng nháy mắt ra hiệu với mẹ cô: Đêm qua không phải nói với mẹ là đừng nói cho Lương Thư Yểu biết rồi mà?
Mẹ Lục cũng rất tuyệt vọng, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: "Con nói trễ rồi, khoảng thời gian trước Thư Yểu cố ý dặn mẹ, con về nhất định phải báo cho hay liền, con bé có chuyện gấp cần tìm con."
Lục Ẩm Băng cắn răng nói: "Con rất thất vọng về mẹ!"
Mẹ Lục: "......"
"Tiểu Băng Băng lâu rồi không gặp sao em không nhìn biểu tỷ một cái vậy hở?" Lục Ẩm Băng nghe thấy ngữ khí này là nổi hết da gà, dưới sự hô hoán đoạt mệnh của Lương Thư Yểu bước vào nhà.
Lục Vân Chương rũ tờ báo trong tay, soạt soạt, Lục Ẩm Băng kêu một tiếng "Ba".
Lục Vân Chương giờ mới đặt cái lỗ tai đang dựng đứng lên nghe ngóng nãy giờ xuống, quay đầu qua: "Về rồi à."
"Vâng."
Mẹ Lục hỏi: "Có đói bụng không?"
Lục Ẩm Băng sờ bụng, tội nghiệp nói: "Đói, bữa trưa chỉ ăn có một tí thôi à."
Lương Thư Yểu cười xen vào nói: "Băng Băng, vậy chị đi nấu cơm tối cho em nha."
Lục Ẩm Băng còn chưa trả lời, mẹ Lục đã giành nói: "Con mặc bộ đồ này, coi chừng dính dầu mỡ là giặt không ra đâu."
"Con biết mà, dì Mẫn."
Mẹ Lục sửa cổ áo lại cho Lương Thư Yểu, lại cực kỳ tự nhiên vén tóc cho cô ấy, Lương Thư Yểu nhìn bà cười một cái rất ngọt ngào.
Lục Ẩm Băng: "......"
Rốt cuộc ai mới là người ngoài trong cái nhà này vậy trời.
Lục Ẩm Băng cho rằng tình mẫu tử của mình với mẹ đang chịu sự khiêu chiến cực lớn.
"Mẹ, mẹ, mẹ!" Lục Ẩm Băng hét lớn vào tai Mẹ Lục!
"Gì đó?" Mẹ Lục giờ mới bịn rịn thu ánh mắt đang nhìn về phía nhà bếp lại, quay sang Lục Ẩm Băng, "Mẹ không phải đang ở đây hả? Mẹ con tuổi tác lớn rồi, sao chịu nổi tính sư tử hống của con?"
"Mẹ nhìn con nè," Lục Ẩm Băng hứ một cái mạnh, lật vai của mẹ cô quay lại đối mặt với mình, một loại cảm xúc nào đó đang tích tụ lại, nói rất chân thành, "Con mới là con gái ruột của mẹ, là thiên kim mẹ mang thai 10 tháng cực khổ chịu đau mười mấy tiếng đồng hồ sinh ra đó, sao mẹ lại thương người ngoài vậy hả."
Mẹ Lục kinh ngạc nhìn con gái mình: "Con nghe ai nói bậy bạ vậy, mẹ sinh mổ mà."
"......Mặc kệ có phải sinh mổ hay không, con đang hỏi con có phải con gái ruột của mẹ không!" Lục Ẩm Băng bỏ qua vấn đề này, hỏi thẳng trực tiếp.
"Nói tới mới nhớ, có khi nào là bồng nhầm với nhà cậu con không ta?" Mẹ Lục săm soi nhìn cô ấy từ trên xuống dưới, ánh mắt lóe lên tia ngờ vực, "Mẹ càng nhìn con càng không giống con gái ruột của mẹ, gene Lục gia ta ưu tú như vậy, sao lại sinh ra đứa con gái shun như con vậy?"
"shun là gì?"
Lục Vân Chương nghe vậy liền quay đầu qua giải thích: "Tiếng Thiên Tân, ý là xấu xí, là biểu tỷ con dạy đó."
"Con xấu?" Lục Ẩm Băng chỉ vào mình, cực kỳ căm phẫn.
"Xấu." Mẹ Lục quan sát xong, nói, "Xấu thật đó, xấu nhất nhà."
"Vậy cuối năm nay bộ phim mới của con đem đi kiểm duyệt thì làm phiền mẹ đừng cho thông qua nha, mắc công xấu đến bỏng mắt người ta." Lục-xấu nhất nhà-Ẩm Băng kéo kéo cái tay nảy vô hình trên vai mình, nhìn xung quanh, ánh mắt hiện ra nỗi bi thương thiết thực, thở dài, "Cái nhà này không còn chỗ cho con dung thân nữa rồi," một tay nắm chặt lại, phấn chấn nói, "Bắt đầu từ giờ, con sẽ lấy bốn bể làm nhà!"
Cô đột nhiên quay đầu qua, kêu một tiếng, rưng rưng nước mắt: "Ba."
Lục Vân Chương giơ một cánh tay về phía cô, cũng rưng rưng nước mắt: "Ây, corn guy."
Lục Ẩm Băng nhịn không nổi Phụt--" cười một tiếng, mắng một câu sao ba không đi theo kịch bản vậy, sau đó thu nụ cười lại, bi phẫn nói: "Ba phải bảo trọng, đợi sau này con công thành danh toại, nhất định sẽ cứu ba ra khỏi biển lửa!"
"Corn guy!"
"Daddy!"
Lục Vân Chương lau nước mắt, cuộn tờ báo lại làm tư thế của khởi nghĩa Nam Xương, nhìn vào đèn treo trên trần: "Con yên tâm đi, ba biết tự chăm sóc mình, không sợ cường quyền, không sợ cường bạo, thề chết bảo vệ trinh tiết của mình!"
"Ba!" nước mắt tung bay theo gió, Lục Ẩm