Đầu của Hạ Dĩ Đồng vừa ngâng lên một chút, thì tay của Lục Ẩm Băng đã đè đầu cô xuống: Im lặng, nhắm mắt lại, đi ngủ".
Hạ Dĩ Đồng bị nhấn đầu xuống, cũng không biết đã ngủ từ khi nào, trước khi chìm vào giấc ngủ, cô còn mơ mơ màng màng nghĩ: Vừa rồi mình định nói cái gì?
Ngày hôm sau là một ngày trời nhiều mây, từ khi vào đoàn phim tới nay, hiếm khi có được trời đầy mây như vậy, bầu trời u ám, dự báo sẽ có mưa.
Hạ Dĩ Đồng tỉnh dậy trước, cô ngây người khi nhìn thấy Lục Ẩm Băng đang nằm trong lòng ngực của mình, ký ức ngày đầu tiên ùa về trong đầu cô, còn có vài phần không chân thật.
Click mở Weibo, hot search trên bảng tìm kiếm vẫn như ngày hôm qua, trải qua một đêm, sự tình không những không dừng lại, mà ngày càng cao trào hơn, từ chuyện này nhảy ra chuyện vì sao Đổng Nhã Phi lại bịa đặt tin đồn? Trên đó vẫn không ngừng thảo luận sôi nổi để tài này, bất quá chuyện tin đồn đồng tính đã biến mất, cư dân mạng ai nấy đều lập luận, đều nói có lý cả.
Ma xui quỷ kiến thì nào mà ngón tay Hạ Dĩ Đồng ấn vào Weibo của Đổng Nhã Phi.
Tin Weibo đăng gần đây nhất là vào ngày sáng hôm qua, nhưng bình luận đã vượt quá mốc 10 vạn, vừa nhìn thấy cứ như là bãi chiến trường vậy.
Tay của Lục Ẩm Băng khẽ động một cái, Hạ Dĩ Đồng lập tức khóa màn hình điện thoại, quay sang nhìn cô ấy, không có tỉnh.
Hạ Dĩ Đồng lại lần nữa mở màn hình điện thoại, yên lặng nhìn, cũng không có nhấn vào mục bình luận.
Không biết qua bao lâu, đôi mắt cô khẽ động, trước tiên xóa đi fans của Đổng Nhã Phi, ấn hủy follow, trở về trang chủ của mình.
Bình luận trên Weibo của mình, không nhìn cũng biết đều là bình luận đau lòng vì cô phải chịu đựng sóng gió này, hết thảy mọi thứ đều trở nên vô vị.
Hạ Dĩ Đồng chỉ đơn giản cất điện thoại đi, nhắm mắt lại đợi chuông báo thức của Lục Ẩm Băng vang lên.
"Mưa tuyết giang sơn này, không địch lại khuôn mặt lạnh lùng của người...." Giọng của Lục Ẩm Băng khi hát và khi nói chuyện không giống nhau, phát âm tròn trịa, có chút hấp dẫn.
Hạ Dĩ Đồng cảm thấy mình có chút ngốc, cô cảm thấy cái gì Lục Ẩm Băng cũng tốt cả.
180s sau, hai người cùng nhau rời giường, cùng ăn ý nói câu "Buổi sáng tốt lành." Sau đó một người liền đi rửa mặt, người còn lại ở phòng thay quần áo, Tiểu Tây gõ cửa, tiến vào, vẻ mặt viết đầy tò mò.
"Hạ lão sư, Hạ lão sư." Hạ Dĩ Đồng không có nhầm lẫn về đối đãi với người khác, cô thấy Tiểu Tây còn cởi mở với cô hơn là Lục Ẩm Băng.
"Hửm?"
"Chị cùng Lục lão sư của bọn em...." Tiểu Tây làm mặt quỷ, "Em cảm giác không giống nhau."
"Phải không?" Hạ Dĩ Đồng cẩn thận suy nghĩ, tựa như sau chuyện tin đồn kia, quan hệ giữa cô và Lục Ẩm Băng đã tiến triển thêm một bước, Lục Ẩm Băng có ý tứ cho cô bước vào lãnh địa của mình, nhưng có vẻ giống như với bạn bè chứ không phải là người yêu, không biết điều này là tốt hay xấu nữa.
Cô cười với Tiểu Tây, nói đầy ẩn ý: "Mượn em cát ngôn."
Tiểu Tây: "......"
Em giống như là chưa nói cái gì a, cái gì mà liền mượn em cát ngôn, hiện tại Hạ lão sư sao lại giống như nghệ sĩ nhà mình vậy, nói chuyện cái gì mà cứ ở đằng này đằng kia, cô nghe đều không hiểu.
Xong rồi xong rồi, Hạ lão sư bị nhiễm hư rồi, như vậy sao cô còn làm fan CP a!
Sau khi vệ sinh xong, hai người Lục Hạ cùng nhau đi đến phim trường, mặc dù sự tình đã kết thúc, nhưng vẫn phải thu liễm lại một chút, không thể trắng trợn mà cười nói.
Đến phim trường, mỗi người tự vào phòng hóa trang của mình, không có nói chuyện gì, buổi sáng 8g, hai người hóa trang xong, ngồi trên xe để quay ngoại cảnh, Tần Hàn Lâm đã chờ sẵn ở đó.
Vốn dĩ kế hoạch không phải như thế này, nhưng hôm nay trùng hợp là trời đầy mây, khả năng có mưa.
Hiện tại là cuối tháng 7, kế hoạch quay là dự kiến sáu tháng, quay phim chủ yếu đầu kỳ phải chặt chẽ, đề phòng cuối kỳ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vì vậy giai đoạn đầu kỳ chỉ có thể là tối đa trong vòng 2 tháng, nếu gặp thời tiết ngoài ý muốn, kế hoạch và đạo diễn cần phải thảo luận, chỉ đơn giản là đem kịch bản tiếp theo quay vào ngày hôm nay.
Vùng núi ngoại ô phía Bắc, gió thổi vi vu, cây cối rậm rạp, những ngôi đền ở trên cao khói xanh bay lượn lờ, đất dưới chân không quá thô cứng, quả thật rất yên tĩnh.
Hạ Dĩ Đồng đã từng quay nhiều cảnh, cô không biết rằng ở gần đây lại có một nơi như vậy.
Máy móc đã sớm dựng sẵn, cảnh quay - nhà trúc, rừng cây, đền thờ đều đã chuẩn bị, Hạ Dĩ Đồng nghe Lục Ẩm Băng nói, kịch bản tiếp theo là dựa theo trực tiếp nơi này mà viết ra.
Tần Hàn Lâm đã ngồi vào máy theo dõi, hai diễn viên rất tuấn tú đã mặc cổ trang, vừa quay xong.
Trần Khinh khi còn trẻ, tuy rằng mới tám tuổi, nhưng đã ra dáng như một người lớn, một thân váy xanh, mi thanh mày tú, Kinh Tú khi còn trẻ, lúc 4 tuổi, mặc bộ cẩm y xanh đen, diễn viên chọn rất khéo, đương nhiên là một ngôi sao nhí đang nổi hiện nay, người đẹp như ngọc, điều thú vị là cả hai đều là nữ nhi.
Lục Hạ hai người nhìn nhau, phái hiện hai diễn viên này quả thật có điểm tương đồng với hai người bọn họ.
Tần Hàn Lâm dừng lại, khom lưng xuống, nói đùa cùng bọn nhỏ: "Lát nữa, tiểu điện hạ, con từ đường núi này chạy xuống, tiểu Trần Khinh, con ngậm một cành rơm ngồi ở trên cây chờ, đừng sợ, có thúc thúc sẽ ôm con đi lên."
Diễn viên đóng vai tiểu Trần Khinh cười cười: "Con không sợ đâu, con thường xuyên phải ở trên cây, còn có thể quay cảnh võ nữa."
Tần Hàn Lâm trong túi lấy ra kẹo đường cho cô: "Một hồi sẽ có cảnh võ của con, chờ xíu nữa."
tiểu điện hạ và Tần Hàn Lâm phối hợp với nhau rất ăn ý, thậm chí hai người bọn họ còn nói đùa với nhau bằng giọng ẻo ẻo: "Đạo diễn, thúc muốn con chạy ngang dọc, thẳng đứng hay là vặn vẹo chạy?"
"Chạy bình thường." Tần Hàn Lâm điểm nhẹ lên cái mũi của diễn viên nhí rồi đưa cho cô một viên kẹo.
"Phá Tuyết" lần thứ nhất.....!
Kinh Tú chỉ mới bốn tuổi, không hiểu sao lại không ở trong cung, mà bị mấy thị vệ hộ tống đến vùng đất hẻo lánh này, giao cho một vị râu tóc trắng bạc phơ chăm sóc, trong núi cơm canh đạm bạc, hoàn toàn không còn khung cảnh cẩm y ngọc thực như trong cung, đâu đâu cũng đều là cây cối.
Tiểu hoàng tử không được sủng ái nhưng cũng là sống trong nhung lụa,