Tiểu Kinh Tú mặt mày xám xịt, nơi này không có người ngoài, nàng chỉ đơn giản ngồi dưới đất, không đứng lên, bàn tay nhỏ bé giả vờ lơ đãng nhưng kỳ thật là đang giấu ở phía sau lưng, đôi mắt đen láy từ từ di chuyển, trong miệng còn lẩm bẩm cái gì đó.
Tần Hàn Lâm rất hài lòng về diễn viên nhí ấy, mỉm cười ở phía sau màn hình.
Hồng Vũ nhanh nhẹ lướt qua mặt tiểu Kinh Tú, tiểu Kinh Tú thấy hoa cả mắt, mũi ngửi được một mùi cỏ xanh, không nhịn được liền há miệng nho nhỏ.
Hồng Vũ đứng yên trước mặt nàng, một tay phía sau lưng, một tay khẽ giơ lên, khóe miệng mỉm cười, cúi đầu nhìn nàng,
Tiểu Kinh Tú hướng theo tay nàng mà nhìn lên, đầu ngón tay nàng đang nắm một con chấu chấu màu xanh biếc, "Ngươi –" tiểu Kinh Tú tức giận, một thân đứng dậy, liền muốn đoạt lại, "Ngươi trả lại cho ta!"
Hồng Vũ nhẹ nhàng mà tránh sang một bên, tiểu Kinh Tú đầu cứ lao về phía không khí, thấy sắp ngã xuống đất, thì Hồng Vũ một tay nắm lấy cổ áo nàng, đem nàng đứng thẳng trở lại.
"Ngươi thật to gan! Ta sẽ nói cho phụ vương biết." Lúc này Lục điện hạ còn chưa trưởng thành, nhũ nương đã dạy nàng, gặp chuyện gì thì liền nói với phụ vương.
Hồng Vũ muốn cười nhưng rồi lại không cười, nói vài câu có ý mỉa mai: "Phụ vương ngươi ở đâu?"
"Phụ vương ta ở...." Tiểu Kinh Tú nghĩ nghĩ, nàng tựa hồ càng ngày càng ít thấy phụ vương của mình, sau tết Thượng Nguyên năm nay, phụ vương còn không tới thăm nàng, nhưng mà nàng ngoan cố, mím môi, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ tự tin, "Ngay dưới chân núi, bây giờ ta liền đi tìm cha ta."
......
Hạ Dĩ Đồng cảm khái nói: "Chị cũng cứng miệng như Kinh Tú vậy sao?" Hạ Dĩ Đồng vốn định mượn những lời này để hỏi ra một chút tính cách gì đó của Lục Ẩm Băng, sau đó cô liền nghe thấy Lục Ẩm Băng tùy ý nói: "Không cứng, rất mềm nha."
Hạ Dĩ Đồng nhất thời hoảng hốt: "......."
Lại còn nhìn thấy Lục Ẩm Băng vô tình giả bộ không hiểu ý lấy tay chạm vào môi của bản thân xem thử.
"!!!"
Không được, cô phải nhanh chóng quen với Lục lão sư bỗng nhiên trở nên trêu chọc như này! Bằng không sớm muộn gì cũng bị nhồi máu cơ tim mất.
Tần Hàn Lâm đem cảnh diễn của hai diễn viên nhí giao cho phó đạo diễn, còn bản thân mình thì quay cảnh của hai người Lục Hạ, không phải là cảnh quay phối hợp, mà là quay từng người, hai người đều trở về chốn xưa, cảnh quay này không nhất định sẽ xuất hiện hoàn toàn, chỉ xem như là hình ảnh hồi ức, xuất hiện chớp nhoáng qua mà thôi, gộp lại cũng chưa tới 5s, nhưng lại dành thời gian cả một ngày để quay.
Trong cảnh quay này, vai diễn của hai người chiếm không nhiều, nhưng tách cảnh quay ra thì lại chiếm tới một nửa, vì thế dự tính sẽ an bài cho hai người, một người quay buổi sáng, người còn lại quay buổi chiều, hoặc ngược lại, hơn nữa còn phải bỏ ra ít nhất 2 tiếng để chỉnh sửa, nhưng hai người này tựa như có một sợi dây liên kết vậy, mỗi ngày buổi sáng đều cùng nhau đến phim trường, thậm chí Hạ Dĩ Đồng còn ở lại phim trường đến khi Lục Ẩm Băng kết thúc công việc rồi mới đi, chỉ có một tình huống mới có thể tách hai người bọn họ ra, đó chính là một người phải đi ra ngoài quay ngoại cảnh, mà tình huống như này, trong vòng mười ngày này mà xuất hiện một ngày như vậy là rất hiếm, buổi tối lại còn ở chung phòng với nhau.
Dần dần nhân viên trong đoàn phim chỉ tìm đến một trong hai để nói chuyện của hai người bọn họ, người còn lại thế nào cũng sẽ chuyển lời.
Một tháng sau, vào cuối tháng 8, thời tiết vẫn oi bức như vậy, dựa vào tiến độ kế hoạch quay phim thì đến cảnh quay thân mật, chính là cảnh hôn đầu tiên trong phim.
Sau khi biết cảnh quay sẽ quay vào ngày mai, Hạ Dĩ Đồng lập tức trở về khách sạn tắm rửa để giải tỏa cái nóng của thời tiết, trong lòng thì chờ mong, nhưng sau đó lại có chút căng thẳng.
Lục Ẩm Băng cũng chờ mong giống như cô, không phải bởi vì có thể âu yếm, mà bởi vì cô chưa từng quay một cảnh quay như vậy, lại có thể lấp đầy khoảng trống trong sự nghiệp diễn xuất của cô.
"Diễn tập sao?" Lục Ẩm Băng hỏi.
"Không!" Hạ Dĩ Đồng từ chối gần như theo phản xạ, giương mắt nhìn Lục Ẩm Băng, cô còn nhớ rõ mình là một diễn viên, tối nay tinh thần cô gần như không được ổn định, không gào thét lên là may lắm rồi, đâu còn tâm trí mà diễn tập.
Cô phải cố gắng tưởng tượng bản thân thành Trần Khinh, bằng không ngày mai nhất định sẽ NG vô số lần.
NG rất nhiều lần? Này không phải là có thể hôn nhiều lần sao?
Không được không được, Hạ Dĩ Đồng thầm đọc 24 chữ giá trị cốt lõi xã hội chủ nghĩa trong lòng, đem tiểu nhân hèn mọn, xấu xa kia mà mắng.
Mình là một diễn viên có đạo đức nghề nghiệp!
Lục Ẩm Băng từ khi vào phòng liền cảm thấy Hạ Dĩ Đồng thập phần lo lắng, sau khi tắm rửa xong vẫn đứng ở đó, biểu tình cực kỳ khoa trương, tựa hồ đang tiến hành đấu tranh tâm lý cái gì đó rất gian nan.
Hạ Dĩ Đồng đi tới góc tường, từ trong hành lý của mình lấy ra một cây bút, một quyển "Kinh Kim Cang", cúi người về phía bàn, ngồi rất nghiêm chỉnh.
"Tất cả pháp hữu vi, như mộng, huyễn, bọt, bóng, như sương, như chớp lóe, hãy quán chiếu như thế..." Nét chữ đoan chính, câu chữ chắc nịch, khắc cốt ghi tâm "bốn câu kệ" vào trong đầu.
Cô lẩm bẩm nói: "Tất cả những lúc hạnh phúc, không hạnh phúc, đều giống như mộng ảo, bọt nước, chớp lóe, hơi nước thoáng qua, không cần phải để trong lòng.
Hôn diễn cũng vậy, không cần để ở trong lòng.
Không đúng, không thể liên tưởng hôn diễn đến chuyện này.
Mình không phải là Hạ Dĩ Đồng, là Trần Khinh, Trần Khinh sao lại ở trong kinh Phật, vì tâm linh đã được cứu rỗi, vì Phật Tổ có thể cảm nhận được sự thành tâm của nàng.
Mình không tin Phật, vì cái gì lại chép kinh Phật?"
Cô thoát khỏi Hạ Dĩ Đồng, dần thoát khỏi bốn bức tường,