Trong trường phim không những có mỗi Hạ Dĩ Đồng là tỏa sáng, Lục Ẩm Băng cũng vậy.
Cô ấy thật sự tỏa sáng khi bắt đầu quay phim.
Trên màn ảnh, Lục Ẩm Băng đang mặc triều phục hoàng tử, trước kia là vân đạm phong khinh (thờ ơ, lạnh nhạt, không màng gì cả), bây giờ ở trên triều lại tỏa sáng rực rỡ, mấy vị hoàng tử còn lại ở trước mặt nàng đều bị lu mờ trước, Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử, Tam hoàng tử đã lần lượt bị thất thế, Tứ hoàng tử và Ngũ hoàng tử vốn là không thích tranh giành, cục diện trong triều đã sớm biến chuyển chóng mặt, chỉ chia làm hai phe: Phe Trung Thành và Phe Lục hoàng tử.
Lục Ẩm Băng dập đầu hai lần, nói năng rất khí phách: "Thỉnh phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh."
Hơn một nửa đại thần trong triều quỳ xuống, cùng lên tiếng: "Thỉnh bệ hạ thu hồi lại mệnh lệnh." Chỉ có thưa thớt mấy vị lão thần đứng sừng sững bất động, hướng mắt về phía chúng thần Kinh Tú mà tức giận.
Sở Hoàng Triều lui về sau hai bước, lưng đụng vào long ỷ, khó có thể tin mà nhìn một đám đại thần trên điện, cứng họng trong chốc lát, cực kỳ tức giận: "Các ngươi, là muốn tạo phản sao...."
"Phụ hoàng long thể bất an, xin người hãy trở về nghỉ ngơi đi." Lục Ẩm Băng bỗng nhiên cao giọng, cười lạnh, nâng mắt lên nhìn trước ống kính, đôi mắt đen láy, thâm thúy như màn đêm, cũng lạnh băng u ám như lời nói ác độc kia, môi mỏng hơi khẽ nhếch lên, dã tâm từ trước tới nay luôn ẩn giấu từ đáy mắt nàng hiện ta, lại không hề sợ người trong thiên hạ biết.
Lục Ẩm Băng đưa mắt ra hiệu, nội thị liền tiến đến bên ngoài Sở Hoàng, bắt lấy cánh tay hắn, nói là đưa thực chất là buộc hắn trở về nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, thánh chỉ truyền xuống, bệ hạ thánh thể bất an, sắc phong cho Lục điện hạ làm Thái tử, phụng mệnh giám quốc, xử lý quốc chính.
"Nhi thần, tuân chỉ."
Kinh Tú quỳ gối trước Chiêu Dương điện, dưới thân là được 99 viên đá cẩm thạch trắng, trải dài khắp lối đi, dường như là không thấy điểm dừng vậy.
Nàng mặc một y phục màu đen, đầu đội ngọc quan, gò má hai bên có chút hồng, dưới cằm là bó hoa Chu Anh đang nhẹ nhàng lắc lư theo gió, gương mặt bạch ngọc tuấn mỹ kia lại thêm màu chút sắc thái tươi đẹp.
Nàng đưa tay tiếp nhận thánh chỉ, đối mặt với ánh sáng mặt trời, từ từ đứng dậy, một tay nắm chặt, ảnh mắt trầm xuống, nhất định đôi tay này của nàng sẽ khai sáng thịnh thế giang sơn!
Nhưng mà ngày vui chưa được bao lâu, thiên hạ đã sinh đại loạn.
Quần hùng nổi dậy, đấu đá lẫn nhau, thây phơi ngàn dặm, máu chảy thành sông.
Móng vuốt của Cô Tang đang tới gần biên giới phía Bắc của Sở quốc, Sở quốc ở phía Bắc, chỉ có hai đạo thành là Ngạc, Kinh bao quanh, một khi thất thủ, Cô Tang sẽ tiến thẳng vào kinh thành.
"Báo! Đại quân Cô Tang vây thành, giờ đã đến thành Ngạc Châu."
"Báo! Ngạc Châu gặp nguy! Đỗ Tư Mã chết trận! Thi thể bị quân địch cướp đi, ngũ mã phanh thây, đầu treo dưới kỳ quân địch, phơi ba ngày!" Thám báo nói với giọng nghẹn ngào.
Cả đại thần đều ồ lên, ai nấy đều lên án quân địch.
Kinh Tú hai mắt đỏ đậm.
....
Ba tháng sau.
"Báo----" Thám báo sức cùng lực kiệt, không còn thể lực để quỳ, nằm sấp trên điện, hơi thở mong manh.
Kinh Tú từ trên long ỷ đứng dậy, bước nhanh xuống dưới, nâng dậy, "Mau nói cho ta nghe."
Thám báo sau lưng đã bị máu tươi thấm đẫm cả y phục, dọc theo đường đi không biết đã gặp qua bao nhiêu quân địch, hắn hấp hối ngẩng đầu lên, khuôn mặt trẻ tuổi dính đầy máu, trong mắt bỗng nhiên đầy nước mắt: "Hồi bẩm điện hạ, thành Ngạc Châu bị phá, quân địch...." Hắn không đành lòng mà nhắm mắt lại, khó khăn mà phun ra mấy chữ, "Tàn sát dân trong thành."
Kinh Tú bỗng nhiên ngẩn ra, buông cánh tay của thám báo ra, sup sụp ngồi dưới đất, cả người nàng như bị sét chém trúng, ngơ ngác không nhúc nhích, áo bào quen thuộc bỗng nhiên thấy rộng, càng làm cho thân thể vốn gầy yếu hơn người bình thường kia càng thêm mỏng manh, phảng phất như khung xương của nàng như không chống đỡ nổi với sức nặng của y phục trên người, giống như bả vai nàng đã không gánh vác nổi giang sơn này vậy.
Vốn không nên như vậy, nàng là muốn cho bá tánh một thiên hạ thái bình, tại sao lại như vậy?
Đỗ Tư Mã chết trận, dân trong thành Ngạc Châu bị tàn sát, tiếp theo chính là Kinh Châu....
Một hồi lâu sau, bàn tay nàng chống đỡ trên mặt đất khẽ run rẩy, sau đó là hai bả vai, cuối cùng là toàn bộ cơ thể đều phát run, nàng không chịu được, bá tánh của nàng đều sẽ mất mạng dưới móng vuốt của Cô Tang, một mình nàng cũng không bảo vệ được, ai nàng cũng không thể bảo vệ.
Cái gọi là thịnh thế giang sơn, từ đầu đến cuối đều là mộng đẹp của nàng mà thôi.
Khóe mắt trượt xuống một hàng lệ.
"Ừm!"
Kinh Tú bỗng nhiên khom lưng xuống, thống khổ che ngực lại.
"Dừng! Đạo cụ, túi máu, mau----"
Tần Hàn Lâm ngẩng đầu ở phía sau ống kính, quyết đoán mà ra lệnh một tiếng, đạo cụ chậm chạp chạy, đưa tới đạo cụ, Lục Ẩm Băng tiếp nhận túi máu ngậm vào trong miệng, lần nữa khôi phục lại dáng vẻ thống khổ, che ngực, tất cả diễn viên, nhân viên công tác, một cử động nhỏ cũng không dám, vẫn duy trì trạng thái ban đầu, một khi cảm xúc bị gián đoạn, rất khó có thể tìm lại, nguy cơ sẽ dẫn đến vấn đề nghiêm trọng hơn.
Bỏ qua thời gian đưa túi máu, ống kính lập tức tiếp tục.
Lục Ẩm Băng cắn vỡ túi máu trong miệng, "Phốc---", một ngụm máu tươi, "Trần..." Hai mắt nàng tìm kiếm gì đó ở bốn phía, mí mắt rốt cuộc mệt mỏi mà khép lại, hoàn toàn ngất đi.
"Điện hạ! Điện hạ!"
Triều thần vây quanh.
"Mau truyền thái y!"
"Điện hạ!"
Màn ảnh mờ dần, một tiếng trống nặng nề vang lên, sau đó dần tối hẳn.
Tần Hàn Lâm hô "Qua", sờ môi một chút, tựa như vừa mới hưởng thụ một bữa cơm lớn mà vẫn chưa mãn nguyện, xem diễn viên chính diễn chính là hưởng thụ, so với bản thân diễn còn vui vẻ hơn.
Tần Hàn Lâm tuy là đạo diễn nổi tiếng, nhưng trước kia ông cũng từng bước từng bước mà leo lên, cảm giác làm nhân vật trong bộ phim khác hoàn toàn với việc chỉ đạo bộ phim, ông vẫn là thích cái thứ hai hơn.
Thời gian quay phim đã qua hai tháng rưỡi, bộ phim rốt cuộc cũng tiến vào phần cao trào thứ nhất, Kinh Tú lên làm Thái tử, nhưng nguyện vọng thịnh thế giang sơn của nàng vô tình bị phá nát, loạn thế thủ thành không khác gì người si nói mộng.
Kinh Châu, Ngạc Châu thất thủ, Kinh Tú như bị tâm