Lai Ảnh suýt chút nữa là ngã từ sườn núi xuống.
Nhưng vì hạnh phúc của bạn bè quan trọng, nhất là đời sống tình dục, Lai Ảnh ở trong gió trấn định lại, nhìn người đại diện và trợ lý nhà mình ở xa, vì thế gọi điện thoại cho Lục Ẩm Băng, tay cầm cuốc nắm đau, hiện tại người bình thường tìm cô, cô đều đáp có lệ, lười phản ứng, nhưng Lục Ẩm Băng lại có đặc quyền này, để cho cô từ bỏ ý định đó, giọng nói ôn tồn mà giải nạn cho cô ấy.
Tuy rằng có một phần lớn, không, một phần nhỏ là bởi vì Lai Ảnh muốn nhìn thấy giai đoạn tiếp theo của tình trường này.
"Không có dục vọng là vì cái gì?"
Lục Ẩm Băng ở phòng Tiểu Tây, cô thúc giục Tiểu Tây đi ra ngoài tìm Phương Hồi chơi, cô ngã lưng vào sofa, lưng mềm nhũn, cảm thấy nhức mỏi, đơn giản ngồi dậy, "Chính là về phương diện đó không có cảm xúc."
Lai Ảnh: "Cậu sợ là cậu lãnh cảm?"
Lục Ẩm Băng nghiêm túc tự hỏi, nói: "Khả năng đi."
Lai Ảnh: "....."
Cô hỗ trợ lâu như vậy, kết quả bạn bè mình lại là lãnh cảm, đùa à?
Lai Ảnh leo lên trên, xa hơn, để bắt tín hiệu bắt đầu tốt hơn, có thể nghe thấy thanh âm bên kia, mũi chân vẫn leo lên trên, thanh âm từ xa truyền tới: "Trên thế giới ít người lãnh cảm như vậy, như thế nào lại là cậu chớ?"
"Cậu hỏi tớ?" Lục Ẩm Băng thực kinh ngạc.
"Tớ không hỏi cậu thì hỏi ai, hiện tại người muốn yêu đương là cậu đó."
"Tớ không muốn yêu đương, tớ chỉ là xác định mình có thích cô ấy hay không mà thôi!"
"Được rồi." Lai Ảnh không tranh cãi với cô nữa, dù sao mục đích là yêu đương, cô ấy không thừa nhận thì cũng không có biện pháp.
Tình cảm giữa nữ nhân càng thân mật nhạy cảm, cho dù là khuê mật, cũng sẽ ôm dục vọng chiếm hữu và ghen tị giống hệt tình yêu, ngay cả Lai Ảnh, Lục Ẩm Băng và Hạ Dĩ Đồng có quan hệ tốt, chắc cũng uống không ít một lu giấm.
Chỉ là trong lòng lý trí chiếm thế thượng phong, cùng với đàm tiếu nên pha loãng sự đố kỵ của cô ấy, lúc này mới giống như là không có chuyện gì xảy ra, nếu cô không sớm giúp Lục Ẩm Băng hiểu rõ bản thân, sớm muộn gì cô ấy cũng trèo tới trèo lui, nói không chừng còn phải hạ xuống ngáng chân Hạ Dĩ Đồng để kiểm chứng luôn quá.
Dục vọng, trong mắt Lai Ảnh, chính là điều kiện tất yếu để minh chứng cho Lục Ẩm Băng thích Hạ Dĩ Đồng, thiếu cái này, những điều phía trước hết thảy có thể giải thích là tình cảm khuê mật.
Nhưng cô ấy như nào lại không có dục vọng? Lần trước còn hôn cuồng nhiệt như vậy mà.
Lai Ảnh: "Lúc cậu nhìn thấy cô ấy, cậu không khao khát gần gũi với cô ấy sao?"
"Có."
"Lúc gần gũi không nghĩ sẽ gần gũi hơn một chút nữa sao? Tỷ như nói là cởi quần áo, tay chậm rãi vuốt ve qua thân thể của cô ấy, nghĩ là, cô ấy có làn da thật trắng, sờ lên rất mượt a."
Lục Ẩm Băng đen mặt: "Không có."
Lai Ảnh: "....."
Này là thật sự không thích hay là thật sự lãnh cảm hả trời.
Lục Ẩm Băng bổ sung một câu: "Nhưng tớ thích xem chân cô ấy cùng...!cái kia." Hai chữ sau thanh âm đặc biệt nhỏ.
Lai Ảnh lập tức cao giọng, truy vấn: "Cái kia là cái gì!"
"....Ngực." Lục Ẩm Băng thấp giọng nói xong, tức giận mà châm chọc cô ấy, "Kinh ngạc tới nỗi như vậy sao?"
"Má ơi, cậu thích xem chân cùng ngực người ta mà cậu còn nói là bản thân không có dục vọng, cậu với những nam nhân tự sướng khi xem AV nói bản thân cũng không thích xem AV, khác nhau chỗ nào? Cầm thú!"
(AV: là phim người lớn nha)
Lục Ẩm Băng bị cô đánh bại: "Đại tỷ à, cậu so sánh không đúng, tớ không phải là nam nhân, lại không xem AV, cũng không tự sướng, không có giống nhau gì cả.
Tớ nếu là có xem, chỉ đơn thuần là thưởng thức, cậu hiểu không?"
"Đã hiểu," Lai Ảnh nói, "Cầm thú."
Lục Ẩm Băng lớn như vậy chưa bị ai mắng qua là cầm thú, nhưng lại đặc biệt không sinh khí, hiện tại trong đầu của cô đều là "Mình rốt cuộc có thích Hạ Dĩ Đồng hay không", không cảm giác được sự công kích của từ "Cầm thú".
Lai Ảnh: "Cậu như nào lại không nói gì?"
Lục Ẩm Băng tay cầm điện thoại, suy tư, thuận miệng nói: "Cậu không phải nói tớ là cầm thú sao? Tớ suy nghĩ lại."
Lai Ảnh: "Không thể nào? Cậu thật nghĩ lại?"
"Thật nghĩ lại, không nói giỡn." Trình độ đạo đức của Lục Ẩm Băng cao tới độ trước giờ chưa từng có, suy nghĩ nói, "Cậu nói xem, tớ thích xem đùi và ngực người ta, có phải hay không giống với những tên nam nhân hèn mọn lưu những thứ đen tối trong di động?"
Lai Ảnh sặc, một tiếng ho khan: "Không đến mức không đến mức, cậu nhiều lắm chỉ xem là thưởng thức vẻ đẹp mỹ nhân a."
"Phải không?"
"Đương nhiên là đúng rồi."
"Tớ đây vì gì mà đối với Hạ Dĩ Đồng không có dục vọng? Tớ rõ ràng hẳn là thích cô ấy."
"Cậu nói cái gì?"
"Tớ thích cô ấy." Lục Ẩm Băng nói, "Sau khi tớ kiểm chứng, tớ cho rằng như vậy, duy chỉ có điều cuối cùng là không vượt qua được, vì vậy tớ chưa quyết tâm theo đuổi cô ấy.
Giới giải trí rất phức tạp, đặc biệt cô ấy là người từ từng dưới chót một bước leo lên, một tin đồn tai tiếng có thể là sóng biển quật ngã cô ấy, nếu tớ và cô ấy bên nhau, không phải là chỉ té ngã, mà còn là chặt đứt tiền đồ sự nghiệp, dưới tình huống mà tớ chưa xác định rõ tâm ý của bản thân, tớ không thể làm hại cô ấy."
Lai Ảnh trầm mặc một lúc lâu, tâm tình phức tạp mà nói: "Vừa rồi hình tượng của cậu trong lòng tớ bỗng nhiên cao lớn gấp mấy trăm lần, thật vĩ đại, tớ ngửa đầu nhìn một cái đều không thấy đầu của cậu, chỉ thiếu điều bưng thịt heo cùng dâng hương cho cậu."
Lục Ẩm Băng ngắn gọn mà cho cô ấy một chữ, cười mắng: "Cút."
Lai Ảnh cười vui vẻ nói: "Cút rồi nha, tớ không nghĩ là cậu sẽ suy nghĩ như vậy, tớ cho rằng cậu là cô đơn nói chuyện yêu đương chơi chơi, không nghĩ tới lại nghiêm túc như vậy."
"Cút," Lục Ẩm Băng càng nói càng thuận miệng, "Cậu mới là cô đơn ấy."
Thiếu phụ chẳng biết xấu hổ mà cười: "Tớ là cô đơn a, chồng tớ ở quê nhà, hơn một tháng không gặp, tớ cô đơn muốn chết.
Tớ