Editor: Thùy Trang Nguyễn
Hoàng Phủ Tử Y nhẹ nhàng cười, mà lúc Cận Hưởng cùng Khổng Văn Bân khi nhìn đến nụ cười của Hoàng Phủ Tử Y cũng đều sững sờ, bên trong ánh mắt không hẹn mà cùng hiện lên một tia kinh diễm, mỹ lệ như vậy, thật sự nghiêng nước nghiêng thành.
"Hoàng Phủ tiểu thư không hổ là ngôi sao, quả nhiên là xinh đẹp." Cận Hưởng thật sự chăm chú tán dương, sau đó nhìn về phía Sở Ngao Dư, ánh mắt bên trong cũng nhiều thêm một chút hâm mộ nói ra: "Không hổ là Sở thiếu, ánh mắt thật sự là bất phàm."
Sở Ngao Dư tuy không quá thích ánh mắt Cận Hưởng nhìn Hoàng Phủ Tử Y, nhưng lại rất thích Cận Hưởng khen ánh mắt của mình cho nên cũng có chút nể tình đáp lại nói: "Tử Y tất nhiên là xinh đẹp rồi." Đúng vậy, ai có thể xinh đẹp hơn Hoàng Phủ Tử Y được, chí ít là anh chưa từng thấy.
Mặc dù là Cận Hưởng thành tâm khích lệ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của Sở Ngao Dư vẫn không nhịn được méo miệng, không nghĩ đến, người đàn ông đang vểnh cái đuôi khoe khoang bạn gái xinh đẹp này, thật sự là vị diêm vương mặt lạnh Sở đại thiếu gia sao? Nhìn giống như là hàng giả quá!
"Cảm ơn các vị dù bận trăm công ngàn việc cũng bớt chút thời gian tới đây, hôm nay là ngày mừng thọ 80 tuổi của Mai phu nhân, và cũng là lần cuối cùng lão phu nhân tổ chức đấu giá từ thiện, lần từ thiện này sẽ quyên góp toàn bộ lợi nhuận tài trợ cho các trẻ em mồ côi cùng những người già cô đơn …." Người chủ trì vừa mở lời, buổi đấu giá từ thiện chính thức bắt đầu, sau lời dạo đầu ngắn gọn, Mai phu nhân với mái đầu bạc, tinh thần phấn chấn được con cháu đỡ đi lên sân khấu.
"Những năm qua tôi tổ chức rất nhiều hoạt động như thế này, cũng tài trợ cho rất nhiều người, vẫn muốn nghĩ mình sống tới khi nào thì làm tới khi ấy, cũng coi như xứng đáng với chính mình, nhưng thật tiếc người đã già, nhìn thấy bọn nhỏ từng người trưởng thành, lại thay đổi suy nghĩ, đây là lần cuối cùng tôi lấy danh nghĩa của mình tổ chức đấu giá từ thiện, nhưng lại không
phải sẽ chấm dứt, mà chính là một sự khởi đầu mới, những hoạt động sau này sẽ do con cái của tôi tổ chức, đến khi bọn họ già đi lại truyền cho cháu tôi, sau đó vẫn luôn truyền xuống các đời con cháu, đều muốn vì thế giới này xuất ra một phần tâm ý và sức lực của chính mình." Giọng nói Mai lão phu nhân rất to, giọng điệu kiên định mà cố chấp, liên tục nói cực kỳ cuốn hút, để cho rất nhiều người đều vô cùng rung động.
Từ thiện, không phải chuyện ngày một ngày hai mà chính là một đời một kiếp, người sống cả đời này có thật nhiều ý nghĩa để tồn tại, mà Mai lão phu nhân, hiển nhiên lựa chọn một loại có chút cẩn trọng, một người nỗ lực, rất nhiều người tham dự, sau đó mang đến hạnh phúc cho càng nhiều người.
Đấu giá bắt đầu, mỗi một vật phẩm đấu giá đều rất có giá trị, mở màn chính là một bình gốm triều Thanh, bị Cận Hưởng dùng giá năm trăm vạn chụp xuống, khuôn mặt Cận Hưởng cười đến đắc ý liếc mắt nhìn Khổng Văn Bân một chút, vốn dĩ Khổng Văn Bân cũng muốn tham dự cạnh tranh, nhưng ở loại đấu giá từ thiện này thật sự không tốt để quá mức phân tranh cao thấp, sau khi hô giá hai lần liền mặt mỏng từ bỏ, nỗ lực duy trì lấy hình tượng hào hoa phong nhã của mình.
Sau đó hơn mười đồ vật đấu giá, cũng đều ra giá hơn trăm vạn, đây cũng là màn dạo nhạc của buổi đấu giá này, giá trị của vật đấu giá không thể quá thấp nhưng cũng không thể quá cao, miễn cho ảnh hưởng không tốt, ngược lại mất đi ý nghĩa của việc từ thiện.
"Tử Y, có thích gì không?" Sở Ngao Dư nhìn Hoàng Phủ Tử Y không hô giá một đồ vật nào cả, chính mình lại không rõ ràng Tử Y yêu thích cái gì, dù sao xuất hiện ở nơi này phần lớn đều là đồ cổ, anh thật sự không biết Tử Y có thích mấy đồ vật cổ này không nữa.