Editor: Thùy Trang Nguyễn
"Không có." Hoàng Phủ Tử Y thích vi tính và diễn kịch, chưa bao giờ cất giữ những thứ mình yêu thích, còn những đồ vật cổ này, cô luôn cảm thấy những đồ vật này không hợp với mình, cô không phải là người có phong cách đó.
Sở Ngao Dư có chút thất vọng, cảm thấy chính mình đưa Tử Y đến nhầm chỗ rồi, đầu càng cúi xuống một chút, khí tức quanh người cũng thấp đi rất nhiều, một dáng vẻ Tử Y không thích, bảo bảo cũng không vui vẻ.
Hoàng Phủ Tử Y mẫn cảm cảm thấy cảm xúc Sở Ngao Dư biến hóa nhưng không biết là nguyên nhân gì, nghĩ ngợi rồi mới không chắc chắn hỏi: "Anh thích gì?" Bởi vì chính mình không thích nên mới cảm thấy không vui sao?
Dù Hoàng Phủ Tử Y có thông minh, nhưng dù sao cũng chưa từng học qua tâm lý học, hoặc là xem như nhà tâm lý học cũng chưa chắc có thể nhìn thấu trái tim tất cả mọi người, trước kia đều nói tâm tư phụ nữ khó đoán, nhưng kỳ thật tâm tư của đàn ông cũng không dễ dàng đoán như vậy.
Sở Ngao Dư có thích cái gì không? Kỳ thật anh cũng không có thích gì cả, chỉ là từ nhỏ nhận sự dạy dỗ của trưởng bối, lúc này mới hiểu rõ cái gì là: "Trưởng bối thích." Về phần bản thân anh, anh thích nhất hẳn là người trước mắt này, từ khi anh còn rất nhỏ, anh tâm tâm niệm niệm cũng chỉ có người trước mắt này, về phần những cái khác, căn bản không cách nào gây nên sự chú ý của anh, làm gì nói đến yêu thích.
"Vậy thì mua một số thứ trưởng bối thích làm quà tặng đi, để không uổng công đi một chuyến." Hoàng Phủ Tử Y là muốn mượn buổi đấu giá làm tuyên truyền, nhưng cũng không muốn mãnh liệt quá, có lẽ là do cô sinh hoạt trong cô nhi viện từ nhỏ, đối với hai chữ từ thiện này cũng có ý nghĩa rất sâu sắc, cũng rất nguyện ý tham dự vào những hoạt động từ thiện này, trên thế giới này thật sự có rất nhiều người cần sự trợ giúp, mà cô cũng tình nguyện vì những người này mà nỗ lực một phần.
"Được." Sở Ngao Dư có chút cảm động, luôn
cảm thấy Tử Y quá tốt, lúc này cũng nghĩ cho mình.
Mà vào lúc hai người thấp giọng nói chuyện, buổi đấu giá cũng tiến vào nửa giai đoạn sau, một món đồ vật đấu giá trong đó, ngoài ý muốn đưa tới sự chú ý của Hoàng Phủ Tử Y.
"... Vật bán đấu giá tiếp theo là một bộ tổng hợp những bộ phim điện ảnh kinh điển của một vị Hoa kiều mới về nước muốn đóng góp cho giới điện ảnh, tổng cộng có 101 bộ, bao gồm hết từ những năm tám mươi đến bây giờ, thậm chí phần lớn đều đã tuyệt tích, giá bán đấu giá bắt đầu là hai mươi vạn trở lên." Người chủ đấu giá giới thiệu nói.
Ánh mắt Hoàng Phủ Tử Y sáng lên, cũng không rụt rè liền trực tiếp hô giá: "Năm mươi vạn." Bởi vì theo tính chất từ thiện của buổi đấu giá, phương diện kêu giá cũng không có yêu cầu gì, Hoàng Phủ Tử Y không thiếu tiền, rất hào phóng trực tiếp tăng lên mấy lần.
Đây là lần thứ nhất Hoàng Phủ Tử Y kêu giá, rất nhiều người đều nhìn lại, trên thực tế lúc Hoàng Phủ Tử Y xuất hiện ở đây liền đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, dung mạo của cô cũng là vũ khí có sức rung động nhất, không có người nào không để ý, đương nhiên loại để ý này cũng không phải tất cả đều tốt.
"Tám mươi vạn." Nhìn thấy Hoàng Phủ Tử Y kêu giá, cách đó không xa một người phụ nữ ánh mắt lấp lóe, giọng mang vẻ khinh thường gia nhập vào hàng ngũ đấu giá.
"Một trăm vạn." Đây không phải Hoàng Phủ Tử Y kêu, mà âm thanh phát ra từ chỗ ngồi bên cạnh, người phụ nữ kia cũng giống Hoàng Phủ Tử Y, là một diễn viên, hơn nữa còn là một diễn viên vô cùng có danh tiếng, fan hâm mộ lên đến mấy nghìn vạn.
Sắc mặt Hoàng Phủ Tử Y lạnh nhạt, lần thứ hai kêu giá nói: "150 vạn."