Mọi người cùng nhau đi làm việc đã được phân công trước đó.
Sở Tiêu vừa vào nhà bếp liền kinh ngạc, thốt lên: "Wow, không ngờ tổ tiết mục lại cho chúng ta nhiều nguyên liệu như vậy! Chỗ này cũng đủ để làm một bàn đồ ăn phong phú."
Tống Lập Thành gật đầu, sau đó nói: "Vậy chúng ta làm ba món mặn, hai món luộc, một món xào, một món canh, mọi người thấy vậy được không?"
"Vâng ạ!" Cả ba đồng thanh đáp.
Sau đó phân chia công việc lẫn nhau.
Bạch Gia Thi phụ trách hai món mặn, một món xào.
Tống Lập Thành phụ trách một món mặn, hai món luộc, một món canh.
Còn về phần Tô Nguyệt, cô ta được phân công cho sơ chế cá để làm món cá hấp tương, Sở Tiêu thì phụ trách rửa và cắt thái rau củ quả.
Tô Nguyệt mãi si mê nhìn ngắm Tống Lập Thành nên không để ý đến việc anh phân công, cho đến khi Sở Tiêu đưa con cá diêu hồng hơn 1kg sang, cô ta mới vội hoàn hồn.
Đây là cái gì? Cá lớn như vậy, hơn nữa còn vừa tanh vừa hôi, bảo cô ta làm sao sơ chế.
Thấy cô ta đứng loay hoay một hồi, Bạch Gia Thi nghĩ cô ta không biết làm nên tốt bụng nhắc nhở: "Cái đó, cô phải mổ bụng cá để lấy nội tạng bên trong ra, sau đó đánh vảy bỏ mang ra, rồi dùng muối chà sát mười đến mười lăm phút, cuối cùng rửa sạch lại là được."
Sở Tiêu đứng bên cạnh nghe xong cảm thấy nể phục, khen ngợi: "Chị, chị biết nhiều thật đấy!"
Bạch Gia Thi cười: "Quá khen rồi."
Tô Nguyệt đứng bên cạnh hừ một tiếng, nếu giỏi vậy sao không sơ chế cá luôn đi? Ra oai cho ai xem chứ!
Nhưng mà cô ta cầm con dao lên, mãi không dám mổ bụng cá ra, chỉ cảm thấy cực kì buồn nôn.
Bạch Gia Thi đang xào thịt nhìn thoáng qua, có ý tốt nói: "Hay là cô làm cái khác đi, tí tôi sẽ sơ chế cá."
Ai nghe cũng biết rằng Bạch Gia Thi đang có lòng tốt, nhưng mà khi lọt vào tai cô ta lại thành mỉa mai.
"Không cần đâu, tôi tự làm được."
Trong lòng thầm nghiến răng nghiến lợi, dứt khoác hạ dao xuống mổ bụng cá, nhưng cô ta lại sợ nhìn thấy máu vì thế chỉ hơi hé mắt ra, làm cho con dao không may cắt trúng tay.
"Aaaaaa..." Tô Nguyệt hét lên một tiếng.
Mọi người bên ngoài đang dọn dẹp nghe thấy động tĩnh bên trong, liền vội vàng chạy vào.
Cả ba người trong phòng bếp cũng thoáng giật mình.
"Làm sao vậy?" Phó Từ là người lên tiếng hỏi.
"Em không cẩn thận cắt trúng tay rồi, hức...hức..." Tô Nguyệt vừa nói vừa thút thít khóc.
Bạch Gia Thi nghe tiếng khóc của cô ta chỉ cảm thấy nổi da gà, lúc nãy cô đã bảo không biết làm thì để đó rồi, ngoan cố như vậy làm gì?
"Tô Nguyệt là một cô gái, sao có thể để cho cô ấy cầm dao như vậy?" Phó Từ hướng lên Bạch Gia Thi nói.
Hắn ta cứ nghĩ Bạch Gia Thi cố tình làm khó dễ cho Tô Nguyệt, từ sáng đến giờ không để ý hắn là vì ghen với Tô Nguyệt, trong lòng cũng dần thoải mái hơn.
Ủa tự dưng nhìn cô? Không cầm dao thì cầm gì mổ, mổ bằng mắt hả? Mà cũng đâu phải cô kêu cô ta làm! Bị