Rất nhanh Bạch Gia Thi và Tống Lập Thành đã làm xong rất nhiều món ăn.
Vĩ Thành ở bên ngoài đang lau bàn, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, nhịn không được cảm thấy bắt đầu đói bụng.
Đúng lúc Sở Tiêu bưng các món ăn ra sắp xếp lên bàn, Vĩ Thành cảm thấy nước miếng cũng có thể trào ra, vội vàng hỏi: "Nấu xong rồi sao?"
"Đúng vậy, còn món cá hấp tương, chị Thi bảo chín là liền có thể ăn được rồi."
Mọi người ở bên ngoài cũng ngửi thấy mùi thơm, háo hức đi vào giúp đỡ bưng thức ăn ra bàn.
[ Oa, nhiều món như vậy? Chồng iu nhà tui với Bạch Gia Thi khéo tay quá đi mất.
]
[ Thật không ngờ Bạch Gia Thi thật sự biết nấu cơm nha, ban nãy còn tưởng cô ấy vào sẽ ngáng chân.
]
[ Nhìn món nào cũng ngon mắt như vậy, đột nhiên cảm thấy hơi đói.
]
[ Wow, chồng iu rốt cuộc có cái gì không biết làm không? ]
[ Tôi cảm thấy hơi đói bụng!!! ]
[ Tui cũng muốn được ăn cơm do nam thần nấu.
]
Năm phút sau, cuối cùng Bạch Gia Thi cũng làm xong món cá hấp tương, sau khi tất cả đi rửa tay xong xuôi liền tiến lại bàn ăn ổn định chỗ ngồi.
Tô Nguyệt nhìn một bàn đồ ăn phong phú, đẹp mắt không khỏi có chút nghẹn khuất, hừ đẹp mắt thì sao chứ? Có khi ăn dở muốn chết!
Cô ta cầm chén cơm lên ăn, gắp một miếng thịt xào măng bỏ vào miệng, món măng xào thịt không chỉ thơm ngon nức mũi, béo ngậy mà nó còn kết hợp cùng với măng vàng giòn vừa chín tới tạo nên một món ăn vô cùng hấp dẫn và kích thích vị giác.
Tô Nguyệt theo bản năng quay qua Tống Lập Thành cười nói: "Món này ăn ngon thật đó ạ, anh Thành vất vả rồi!"
[ Ủa? Tiền bối còn chưa ăn, hậu bối đã cầm đũa ăn trước, cũng không thèm mời ai ăn cơm! ]
[ Má cô Tô Nguyệt này bị cái gì vậy? Rõ ràng là cả ba người nấu cơm, cô ta chỉ khen mình Tống Lập Thành là sao? ]
[ Lầu trên, nịnh thần tương lai đó bạn.
]
[ Tô Nguyệt không tôn trọng Bạch Gia Thi cũng thôi đi, đến cả người lớn tuổi như Bách Điền mà cũng coi như không khí? ]
[ Ở nhà không ai dạy phải mời người lớn ăn cơm hả.
]
[ Tiền bối còn chưa ăn, cô ta xốn xáo cái gì vậy? ]
Tống Lập Thành nhàn nhạt nhìn qua cô ta, không nhanh không chậm nói: "Món này là của Gia Thi làm."
Nụ cười của Tô Nguyệt cứng đờ, như bị ai đó hung hăng tát một cái.
Cô ta nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, quay qua cười gượng với Bạch Gia Thi: "Chị Thi khéo tay thật đấy ạ."
"Nếu vậy thì em cứ ăn nhiều vào!" Bạch Gia Thi hào sảng đáp lại.
"Vâng ạ, em không khách sáo."
Đùa gì chứ? Bảo cô ta ăn tiếp, món này căn bản cô ta nuốt không vào.
Cô ta lại gắp miếng cá kho tiêu bỏ vào miệng, thầm cười lạnh.
"Hình như món cá này quá mặn thì phải." Tô Nguyệt nhìn Bạch Gia Thi nói.
Bọn họ cũng cảm thấy hơi mặn, nhưng người ta vất vả cả buổi chiều nấu cơm cho bọn họ ăn, cũng không thể quá khó coi, nhưng mà Tô Nguyệt này lại nói thẳng ra như vậy, chỉ sợ là cố tình muốn làm khó Bạch Gia Thi, lúc nãy ở phòng bếp còn cố tình bày trò, ấn tượng của bọn họ về Tô Nguyệt lại giảm xuống.
Tống Lập Thành cũng nếm thử cá kho tiêu, anh hơi nhíu mày, Tô Nguyệt nhìn biểu cảm của Tống Lập Thành thầm cảm thấy vui vẻ, lần này Bạch Gia Thi chắc chắn sẽ bẽ mặt.
"Món này tôi thêm hơi nhiều nước mắm, mọi người đừng ăn nữa." Tống Lập Thành đẩy đỉa cá kho tiêu sang một bên.
Sau đó lại nhìn Tô Nguyệt: "Món này là tôi nấu!"
Tô Nguyệt lập tức sượng mặt, cố nặn ra một nụ cười: "Là...là vậy sao ạ, haha."
Trương Tân Nghiên là người tương đối thẳng thắng: "Tôi thấy món nào cũng rất ngon, ba người bận rộn từ chiều đến giờ cũng rất vất vả, đừng có cái gì cũng chê, nếu ăn không được thì thôi cũng không ai ép."
Ai nghe cũng hiểu Trương Tân Nghiên đang nói Tô Nguyệt, nháy mắt Tô Nguyệt giọng nói hơi nức nở, đôi mắt đỏ hoe: "Chị Nghiên, em cũng chỉ nói ra quan điểm của em thôi, chứ cũng không bảo dở, sao chị lại nói vậy."
Trương Tân Nghiên nhìn cô ta giả vờ giả vịt cảm thấy buồn nôn: "Tôi cũng không nói là cô, chột dạ như vậy làm gì?"
Tô Nguyệt lại càng nức nở hơn: "Em biết mọi người không thích em, nhưng mà cũng không cần quá đáng như vậy.
Chỉ cần em không ăn là được chứ gì."
Nói rồi cô ta liền chạy đi, khuôn mặt nhìn vô cùng đáng thương.
Phía dưới khu bình luận cũng náo loạn không kém.
[ Tưởng là siêu mẫu cái gì cũng mắng được à, ỷ thế hiếp người! ]
[ Lầu trên, Đúng đó, chị nhà cũng chưa làm gì mà cô ta đã mắng chị nhà rồi.
]
[ Chị tôi cũng không