Sau một hồi náo loạn cuối cùng Bạch Gia Thi cũng toàn thắng bắt được một đống chiến lợi phẩm, khuôn mặt cô lấm lem bùn đất...ngay cả quần áo, tóc tai cũng dính rất nhiều.
Nhưng tâm trạng cô lại đang rất vui vẻ tận hưởng...Đây mới là cuộc sống chứ! không cần phải sống vì ai, không cần nhìn sắc mặt ai đề sống! Thật thoải mái.
Trương Tân Nghiên dở khóc dở cười nhìn Bạch Gia Thi, nhịn không được trêu đùa vài câu: "Thi Thi nhiệt tình như vậy, tí về phải kêu đạo diễn ban cho em danh hiệu nữ thần đồng ruộng!"
Bạch Gia Thi cũng không yếu thế, hất cằm ngạo nghễ nói: "Đúng là đạo diễn phải trao giải cho em!"
Trương Tân Nghiên cũng đi xuống ao, ban đầu di chuyển hơi khó nhưng cũng dần dần tìm được thú vui, thi nhau bắt cá với Bạch Gia Thi.
Sở Tiêu cũng xắn tay áo đi xuống, trên bờ chỉ còn lại Tô Nguyệt.
Cô ta khó khăn di chuyển xuống ao hồ, đã sợ dơ tới cực điểm nhưng vì đại cuộc phải chịu đựng...nhìn chật vật tới đáng thương.
____________________________
Cuối buổi, Bạch Gia Thi bưng một cái xô nặng trĩu chứa đầy cá...kiêu ngạo vỗ vai Trương Tân Nghiên: "Chị phải cố gắng thêm rồi!"
Trương Tân Nghiên bĩu môi không phục: "Xì, em ăn hên thôi...chúng ta đấu lại đi!"
Sở Tiêu đi tới bên cạnh dở khóc dở cười: "Cho em xin đi! hai người đã đấu với nhau hơn ba giờ đồng hồ rồi đó.
Cá cũng không có chỗ chất."
Bạch Gia Thi nhún vai: "Cá nhiều chất dinh dưỡng."
Trương Tân Nghiên cũng bồi thêm: "Đúng đúng, bố mẹ chị bảo ăn cá sáng mắt thông minh."
Sở Tiêu nghe vậy nhìn về phía sáu cái sọt đựng đầy cá trên bờ, nhất thời không biết nói gì.
"Mặc kệ đi, chúng ta đấu lại." Trương Tân Nghiên lại lấy một cái xô khác đưa cho Bạch Gia Thi.
"Được được."
Đang lúc Sở Tiêu ảo não thì Bách Điền đi tới, ánh mắt không giấu được sự kinh ngạc nhìn đống cá được chất đầy...
"Đây đều là do các em bắt sao?"
Tô Nguyệt từ nãy đến giờ một câu cũng không chen được, liền nhân cơ hội này tìm cảm giác tồn tại: "Đúng đó ạ."
"Nhiều như vậy sao! Vất vả cho các em rồi."
"Cũng không vất vả đâu, đây đều là do chị Gia Thi và chị Nghiên bắt đó ạ! Em với Tô Nguyệt cả sáng đến giờ mới bắt được một con." Sở Tiêu cười cười nói.
Bách Điền trầm trồ khen ngợi: "Giỏi như vậy! Là anh cũng không bắt được nhiều như vậy đâu!"
Tô Nguyệt âm thầm nghiến răng...Cái tên Sở Tiêu này bị gì vậy? Cứ thích làm trái ý cô...
"Vậy chúng ta đem chỗ này về đi."
"Vâng ạ."
Tô Nguyệt đáp lời rồi đi lên trước.
Bách Điền hai tay xách một xô, Sở Tiêu dáng người nhỏ bé nhưng lại rất khoẻ, hai tay xách được hai xô...Trương Tân Nghiên xách một xô...Bạch Gia Thi hai tay xách hai xô khiến cho Sở Tiêu và Bách Điền sợ hãi.
Nhìn dáng người nhỏ bé của Bạch Gia Thi, chỉ cần dùng sức liền có thể bẻ gãy...Nhìn xô cá có vẻ nhẹ nhưng thật ra lại rất nặng, người bình thường mang hai xô đã đủ chật vật rồi, đây còn là con gái.
Mọi người theo bản năng nhìn về phía Tô Nguyệt, phát hiện cô ta đã đi xa, không