Ngày hôm sau tin tức Hạ Tử Yên bị buộc tội cố ý giết người không thành leo lên hot search.
Tống Lập Thành càng đọc càng nhíu mày, Bạch Gia Thi đang ngồi trên giường nghiêng đầu thắc mắc: "Sao vậy ạ?"
Anh cất điện thoại, đột nhiên kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô: "Xin lỗi em."
Cô kinh ngạc một chút, lập tức cười nói: "Sao tự dưng lại xin lỗi em?"
Trầm mặc một lát, anh mở miệng: "Nếu như không phải anh dồn cô ta vào bước đường cùng thì có lẽ em cũng sẽ không gặp nguy hiểm."
Thấy cô không hiểu, anh bổ sung: "Chuyện trên mạng là anh làm."
Cô à một tiếng, bảo sao một giám đốc cấp cao lại dễ dàng bị lộ video, hoá ra là anh ở đằng sau.
Sau đó cô lại bắt được trọng điểm, rời khỏi lồng ngực anh: "Anh làm vậy...Minh Đổng có trả thù không?"
Tống Lập Thành khựng người, lập tức cười: "Nếu anh bị trả thù thì phải làm sao bây giờ?"
Cô nghiêm túc suy nghĩ một chút, kiên định nói: "Không sao đâu, em sẽ bảo vệ anh!"
Cô vừa nói, vừa lay cánh tay anh: "Thật ra, nhà em cũng có chức vị đó, đến lúc đó ông ta dám làm gì anh thì em nhất định sẽ không để yên đâu!"
Đầu ngón tay Tống Lập Thành nhẹ nắm cằm của cô, ngữ khí nhẹ nhàng, lộ ra mấy phần nghiền ngẫm, "Vậy anh có người chống lưng rồi đó sao?"
Vẻ mặt cô rất tự tin, cười nói: "Đương nhiên rồi!"
Nói xong còn vỗ vai anh hai cái, nét mặt như là: Anh cứ tin em!
Anh bị cô chọc cười, cảm thấy có chút ngốc, nhưng đặc biệt đáng yêu.
...
Hai ngày nay ở bệnh viện cô sắp bị mọi người dưỡng cho thành heo rồi!
Cuối cùng cũng được xuất viện, sinh lực tràn trề tới đoàn làm phim, bình thường mọi người cũng có quan hệ tốt với cô, thấy cô đi làm lại thì ríu rít hỏi thăm.
Bạch Gia Thi cũng vui vẻ trả lời từng người một.
Đạo diễn sợ cô có bóng ma tâm lí chuyện lần trước, đưa ra đề nghị dùng diễn viên đóng thế.
Sự việc lần trước quả thật đã doạ cô không ít, nhưng cô đối với diễn xuất mà nói là cực kì tôn trọng.
Dù cảnh quay đó có khó thế nào thì bản thân cô cũng không bao giờ dùng đến diễn viên đóng thế.
Mỗi một cảnh quay phải tự mình hoàn thành.
"Không cần đâu ạ, cháu sẽ tự mình hoàn thành.
Cảm ơn ý tốt của Thẩm đạo."
Ông gật đầu: "Tốt tốt, tinh thần rất đáng khen!"
Cô đi vào phòng trang điểm, không ngờ lại gặp Mạn Hi ở đây, cô gật đầu chào hỏi.
Mạn Hi cũng mỉm cười chào lại, thấy cô ngồi xuống, cô ấy hỏi: "Em không sao chứ?"
"Vâng ạ, em khoẻ rồi."
"Lúc đó chị cũng rất sốc, thật không ngờ giữa thanh thiên bạch nhật mà cô ta cũng có gan làm chuyện như vậy." Mạn Hi hồi tưởng lại, trên mặt còn vẻ hốt hoảng.
Davil thở dài: "Bà cô của tôi ơi, đang trang điểm đừng có nhăn mặt."
Mạn Hi cười cười xin lỗi, tiếp tục tán gẫu với cô.
Bạch Gia Thi mỉm cười: "Cũng tại em cướp vai diễn của cô ta."
Mạn Hi tức giận đập bàn, sau đó nhìn đến khuôn mặt đen như than của Davil thì ngoan ngoãn ngồi xuống.
"Sao lại là lỗi của em, em diễn hay được nhận vai này là đúng rồi! Ngược lại là cô ta không tự mình cải thiện diễn xuất mà còn lên mạng bôi nhọ em, bây giờ còn muốn mưu sát em.
Dù cho em có không làm gì đi chăng nữa thì cô ta vẫn sẽ đố kị thôi.
Loại người như vậy không đáng để bận tâm."
Bạch Gia Thi ngẩn người, cô chỉ đùa một chút thôi không nghĩ tới Mạn Hi lại nghiêm túc như vậy.
Cô cảm động: "Em sẽ không bận tâm đâu, cảm ơn chị!"
Lúc này có người vào gọi Mạn Hi ra ngoài, chuẩn bị cảnh diễn.
Trước khi cô ấy đi còn quay lại cổ vũ cô: "Tương lai chúng ta còn dài, phải phấn đấu để bước tiếp! Cố lên!"
Bạch Gia Thi tươi cười cảm ơn.
Đến khi cô trang điểm bước ra ngoài, Mạn Hi đã hoàn thành xong cảnh diễn.
Cô ngồi xuống ghế, mở điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn của Tống Lập Thành thì mỉm cười ngọt ngào.
Đồ sến sẩm: [ Em đã ăn gì chưa? ]
Đồ ngốc: [ Sáng