Đoàn phim đang trong quá trình chuẩn bị chi tiết trước khi quay, trong đám người đột nhiên hết đợt này đến đợt khác vang lên tiếng thét chói tai.
"A a a a a! Soái quá!"
"Hu hu hu đẹp trai bức người, chân tôi cũng muốn nhũn ra rồi!"
"Ôi mẹ ơi, chồng đẹp trai quá!"
"Nam thần anh không cần đẹp như vậy!"
"Không nghĩ tới nam thần mặc đồ hoang dã cũng đẹp đến như vậy!"
Bạch Gia Thi nhìn người đàn ông cách đó không xa đang bị một đám người vây quanh không khỏi tặc lưỡi, bạn trai nhà cô sao lại đào hoa đến vậy chứ!
Thẩm Minh cười cười: "Xem cũng đã xem rồi, mau ổn định lại đi, chuẩn bị diễn."
Mặc dù bị choáng ngợp trước sự đẹp trai của anh, nhưng bọn họ vẫn có chuyên môn nhất định, nhanh chóng trở về vị trí của mình.
"Action!"
Đạo diễn vừa hô một tiếng, Tống Lập Thành như biến thành một con người khác, hoàn toàn nhập vai.
Anh diện trên người chiếc áo sơ mi đen đã sơ vin một nửa, quần jean đen ôm càng làm nổi bật rõ đôi chân dài thẳng tắp, đầu tóc hơi rối nhẹ tạo cảm giác hờ hững không kém phần quyến rũ, đeo vòng cổ kim loại tinh xảo, trên tai đeo thiết bị hỗ trợ.
Tiếng nhạc quán bar xập xình, xung quanh mọi người đều đang hoà vào không khí đong đưa theo nhạc...
Trong tai nghe phát ra âm thanh.
"Đội trưởng, bọn chúng đang ở căn phòng thứ hai phía trên tầng, từ bên trái sang."
Anh khẽ đáp lại: "Bao nhiêu người?"
"Hơn năm người, trong đó có hơn 10 tên vệ sĩ mang theo súng.
Chị Vân sắp dẫn người tới rồi, anh yên tâm."
Đột nhiên lưng anh bị vỗ một cái, Tống Lập Thành nhanh tay xoay người vặn cổ tay đối phương.
Đối phương la lên một tiếng đau đớn: "Là em...là em mà."
Anh nhíu mày thả đối phương ra.
"Tôi đi lên thăm dò tình hình trước, cậu ở lại đây đợi Vân tới."
Đối phương gật đầu.
"Cắt."
"Cháu làm rất tốt.
Mọi người chuẩn bị đi, mười phút nữa bắt đầu tiếp."
Trợ lí nhanh chóng đem nước tới cho anh...
...
Mười phút sau, đạo diễn gọi cô và Mạn Hi lên tầng chuẩn bị.
Bạch Gia Thi gật đầu, cô điều chỉnh lại tâm trạng nhưng trong lòng sớm đã phấn khích đến tận trời mây, đây là lần đầu tiên cô được diễn với anh đó! Dù chỉ vỏn vẹn năm giây nhưng cũng đủ khiến cô thoả mãn rồi.
Mọi người vào vị trí sẵn sàng, đạo diễn hô một tiếng:
"Action."
Trong căn phòng yên tĩnh, Bạch Gia Thi động tác vô cùng nhẹ nhàng mà cầm tấm chăn trùm lên người Mạn Hi.
Đắp kín tấm chăn liền đứng dậy rời khỏi, trước khi đi ánh mắt cô lưu luyến không rời.
Cô đóng cửa lại, lúc này Tống Lập Thành cũng đang đi lên...
Hai người lướt qua nhau, khoảnh khắc đó ánh mắt hai người chạm nhau...
Không hiểu sao mọi người ở phim trường lại có cảm giác hai người nhìn nhau rất mập mờ, ánh mắt Tống Lập Thành hình như còn có chút ôn nhu, dịu dàng???
Chỉ một giây thoáng qua, nội tâm