Editor: Yuri Ilukh
Tằng Kỳ cứ tưởng phải đợi thêm mấy ngày nữa nhưng đến tối cậu đã đợi được thành phẩm. Cậu chỉ vào bình sứ trên bàn đá run rẩy hỏi: "Chỗ này... đều là?"
"Có thể nói phải cũng có thể nói không phải" Nhất Diệp nói ngắn gọn.
"Ý cô là gì?" Tằng Kỳ khó hiểu nói.
"Nói thế nào bây giờ" Nhất Diệp bưng chén trà uống một ngụm nói, "Tôi tuân thủ theo phương pháp luyện Huyền Linh Đan nhưng thành phẩm có chút khác so với Huyền Linh Đan".
"Sai khác?" Tằng Kỳ hỏi, "Vậy cho tôi hỏi, khác là khác chỗ nào?"
"Chính là... tôi cũng không biết thuốc này có hiệu quả thế nào" Nhất Diệp cười ha hả nói.
"Tôi..." Tằng Kỳ khí phách đứng lên, nhưng lại phát hiện mình không đánh lại đối phương, huống chi bây giờ còn một chọi ba nên cậu lại buồn bực ngồi xuống lần nữa, "Vậy bây giờ phải làm sao?"
"Chỉ có một biện pháp" Nhất Diệp cầm lấy một lọ đan dược đưa tới trước mặt Tằng Kỳ, "Đi thử xem".
"Cô bảo tôi đi thử?" Tằng Kỳ không thể tin nổi nói, "Khí độc ở cửa vào của bí cảnh có thể xâm nhập vào nguyên thần, nếu tôi xảy ra chuyện thì phải làm sao?"
"Cậu yên tâm, tôi sẽ kịp thời đi tìm cha cậu, môn chủ Thiên trận môn chắc chắn có Huyền Linh Đan trong tay" Nhất Diệp đã sớm tính kỹ đường lùi.
"Sao cô không tự đi" Tằng Kỳ đẩy bình thuốc về trước mặt Nhất Diệp, "Cô yên tâm, nếu cô trúng độc tôi sẽ bảo cha tôi cứu cô".
"Tôi không thân không quen cha cậu, sao cha cậu có thể cứu tôi được" Nhất Diệp cười đẩy bình thuốc về.
"Yên tâm, lý do tôi cũng đã nghĩ xong rồi" Tằng Kỳ lại đẩy cái bình về, "Tôi sẽ nói cô là cô gái mà tôi yêu đến sâu đậm, tôi..."
Bùm, bùm...
Tằng Kỳ há miệng phun ra một ngụm khói đen.
Nhất Diệp cực kỳ phối hợp đập bàn một cái: "Không biết tôi là phụ nữ đã có chồng à. Cậu dám làm tôi mất giá, xứng đáng"
"Hoa Nhất Diệp, đủ rồi đó!" Không động tí nào đã giáng sét xuống, Tằng Kỳ quyết định không nhịn nữa.
"Đừng đánh nhau" Mã Nhã thấy Nhất Diệp và Tằng Kỳ đứng cách cái bàn nhìn nhau, giống như sắp xông lên đánh nhau thì sợ hãi khuyên nhủ.
"Để tôi đi cho" Lúc này Vũ Quân vẫn luôn im lặng đậu trên lưng ghế mới chỉ bớt chút thời gian gọi sét đánh Tằng Kỳ đã lên tiếng.
Hả? Ba người sáu con mắt cùng nhìn về phía Vũ Quân.
"Mọi người không phải muốn thử thuốc sao? Tôi đi" Vũ Quân lặp lại lần nữa.
"Hay là, chúng ta cứ nghĩ biện pháp khác đi" Nhất Diệp nhìn thoáng qua Tằng Kỳ.
"Hay là để mai tôi ra ngoài tìm xem chỗ nào có Huyền Linh Đan" Tằng Kỳ nhìn về phía Nhất Diệp, "Vẫn không nên tin tưởng cô".
"Tôi cảm thấy thuốc Nhất Diệp luyện ra không có vấn đề gì" Vũ Quân nói, "Có thể dùng thử".
"Chuyện này... đầu tiên là cảm ơn ngài đã tin tưởng tôi, nhưng lỡ dược hiệu không tốt thì sao." Trong lòng Nhất Diệp cũng không yên.
"Cũng không sao" Vũ Quân bình tĩnh nói, "Tôi dùng đan dược do cô luyện ra rồi bay một vòng trong khí độc, nếu trúng độc thì tôi dùng Huyền Linh Đan giải độc là được".
"Ngài có Huyền Linh Đan?" Tằng Kỳ kinh ngạc nói.
"Có 1 viên" Vũ Quân gật đầu nói.
Nhất Diệp và Tằng Kỳ liếc mắt một cái, không ngăn cản nữa.
Ba người một chim lập tức bay về phía cửa vào bí cảnh, tới nơi thì trời đã tờ mờ sáng.
Nhất Diệp nhìn vào chỗ khí độc nồng đậm ở cửa vào, đưa bình thuốc cho Vũ Quân rồi không yên tâm dặn dò, "Tiền bối, cẩn thận".
"Yên tâm" Vũ Quân dùng chân cầm lấy cái bình trong tay Nhất Diệp, sau đó lại tung cánh hoá thành một thân ảnh màu đen biến mất trong đám khí độc màu tím.
"Thuốc của cô chắc là vẫn có một chút tác dụng chứ?" Tằng Kỳ không yên tâm hỏi.
"..." Nhất Diệp trợn trắng mắt.
Tằng Kỳ không nói chuyện nữa, ba người lẳng lặng chờ ở cửa vào bí cảnh, đến khi trời dần sáng lên, lối vào bí cảnh dần dần đông người.
"Ồ, đây không phải là thiếu môn chủ Thiên Trận Môn sao?" Một giọng nam âm dương quái khí bỗng vang lên bên cạnh 3 người.
Nhất Diệp quay đầu nhìn lại, phát hiện 2 nam tu mặc đạo bào màu nâu, người vừa nói chuyện là người có mặt vuông dài, Nhất Diệp cũng không quen nên lại tiếp tục quay đầu nhìn về cửa vào chờ Ô tiền bối bay ra.
Tằng Kỳ cũng chán ghét người đàn ông này nhưng không biết sao cậu rất khó chịu nhưng không tức giận.
"Tằng Thiếu chủ thật là có phúc, tuy rằng bị sư muội của tôi từ hôn nhưng bên người lại luôn không thiếu tiên tử xinh đẹp" Người đàn ông cười quái dị nói.
Tằng Kỳ nắm tay phải lại, hận không thể đi lên đấm cho ông ta một phát.
"Hai vị tiểu tiên tử muốn vào trong bí cảnh này du lịch sao?" Người đàn ông thấy Tằng Kỳ không để ý đến ông nên càng đắc ý nhìn về phía Nhất Diệp và Mã Nhã bên cạnh Tằng Kỳ nói, "Sao lại chờ ở đây thế, không có Huyền Linh Đan phải không?"
Mã Nhã cảm thấy người đàn ông này cười có chút doạ người nên lại lui về sau mấy bước trốn sau lưng Nhất Diệp.
"Còn thẹn thùng nữa" Người đàn ông và sư đệ ông ta cùng cười ha hả nói, "Tiểu tiên tử, huynh đệ chúng tôi đều là người của Đan Tông, trong tay có dư Huyền Linh Đan, có muốn đi cùng chúng tôi không. Hai người chúng tôi sẽ bảo vệ 2 tiên tử, cùng nhau vào thám hiểm bí cảnh này thì sẽ không cô đơn nữa".
"Cút!" Nhất Diệp thấy Ô tiền bối đi vào quá lâu, trong lòng cô có chút bất an, không có tâm trạng đối phó với hai tên hề này.
"Ha, Thì ra là mỹ nhân khó tính" Hai huynh đệ lại cười đáng khinh, "Mỹ nhân, cô xem Tằng thiếu chủ bên cạnh cô nhìn thấy bọn tôi cũng không dám hó hé gì, không dám đánh một cái, cô còn lưu luyến bên cạnh cậu ta làm gì?"
Bình thường Nhất Diệp cũng là người nói nhiều nhưng không phải ai cô cũng nói chuyện cùng. Nếu khi cô nói cút mà hai người này tự giác rời đi thì cô cũng không so đo, nhưng sau khi cô nói mà hai người này vẫn còn dám nói những lời ghê tởm.
Nhất Diệp cười dữ tợn một tiếng, vung một roi đập vào miệng người đàn ông đang lải nhải.
"Cô... cô dám động tay?" Người đàn ông hoảng sợ.
"Hôm nay tôi dạy cho ông một câu châm ngôn" Nhất Diệp căng roi nói, "Nếu không làm được thì đừng cố".
Vừa dứt lời, roi dài trong tay Nhất Diệp lại vung ra, linh lực quanh thân vận chuyển, hai người kia không đánh lại đang muốn chạy thì đã bị cây cỏ bốn phía khống chế treo trên không trung kêu cha gọi mẹ.
"Cô là môn phái nào, cô có biết cha tôi là Phi trưởng lão của Đan Tông không" Người đàn ông kêu gào, "Ai da, cô dám đắc tội với tôi".
"Lời ngày quen tai ghê" Nhất Diệp vừa đánh vừa cười nói, "Trước kia khi tôi không đánh lại người khác cũng mang anh trai tôi ra".
"Cô dừng tay, dừng tay lại, cha tôi sẽ đến đây nhanh thôi, ông ấy đến thì sẽ không bỏ qua cho cô" Người đàn ông oa oa kêu to.
"Sư... sư phụ của tôi sắp tới rồi, ai da" Một giọng nam khác cũng oa oa kêu đau.
"Tôi thấy hai người tu vi Nguyên Anh trung kỳ, sao lại phế vật như vậy hả" Nhất Diệp thu roi khinh bỉ nói.
"Cô không nghe cậu ta nói sao? Cha cậu ta là Trưởng lão Phi Hành của Đan Tông, một thân tu vi này đều là nhờ vào đan dược" Tằng Kỳ thấy Nhất Diệp hung hăng đánh người thì cũng hả giận trong lòng.
"Tằng Kỳ, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu" Người đàn ông nhìn Tằng Kỳ nói.
"Người ta nói không tha cho cậu kìa, có muốn tôi giúp cậu gϊếŧ chết luôn không?" Nhất Diệp cười đáng yêu còn lời cô nói ra thiếu chút nữa doạ 2 người kia sợ té đái.
Lúc này có vài bóng người lục tục bay tới từ chân trời, người đàn ông thấy thế lập tức oa oa hét lớn, "Tôi là con trai trưởng Phi Miễn của trưởng lão Phi Hành của Đan Tông, nếu mọi người cứu tôi tôi có thể đưa cho mọi người thêm mấy viên Huyền Linh Đan".
Mấy bóng người tiến lại gần nhìn thấy thì lướt qua trực tiếp bay về cửa vào bí cảnh.
"..." Lúc này Nhất Diệp cũng hết chỗ nói, "Đây là đang muốn có thêm người ghét mà".
"Tằng.... Tằng Kỳ.... Cậu bảo tiên tử này thả chúng tôi ra đi, không phải sư huynh cậu muốn Hoá Thần đan sao? Tôi có thể xin cha