Editor: Yuri Ilukh
"Đi bên nào đây?" Bốn phía đều là rừng rậm và núi đá, không thể nhìn rõ một con đường nào, mọi người nhất thời lưỡng lự nên đi bên nào.
"Mã Nhã, em bói một chút xem chúng ta đi về đâu thì thích hợp" Nhất Diệp bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Mã Nhã.
"Vâng" Mã Nhã nghe lời lập tức móc ra dụng cụ bói toán.
"Vậy có qua loa quá không?" Tằng Kỳ nhịn không được nói.
"Vậy cậu nói nên đi bên nào" Nhất Diệp tức giận trừng cậu ta một cái.
"Khụ..." Tằng Kỳ xấu hổ ho khan một tiếng sau đó ngồi xổm xuống nhìn Mã Nhã dùng một tấm khăn màu trắng trải trên đất đề nghị, "Mã Nhã, hay là cô bói cho tôi một quẻ xem đi đường nào thì có thể tìm thấy Hoá Thần đan".
Mã Nhã do dự một chút, ngẩng đầu nhìn Nhất Diệp, thấy Nhất Diệp gật gật đầu mới tiếp tục cúi xuống bói toán.
Vũ Quân đậu trên vai Nhất Diệp thấy một màn này thì hiếu kỳ hỏi, "Tôi cho rằng cô sẽ bảo Mã Nhã bói xem vị trí của Vũ Quân"
"Giúp Tằng Kỳ tìm Hoá Thần đan trước đã" Nhất Diệp trả lời.
Vũ Quân gật đầu không nói nữa, yên lặng đậu trên vai cô chờ Mã Nhã bói ra kết quả.
"Hướng Tây Nam" Mã Nhã bói xong chỉ về phía Tây Nam nói.
"Nhanh như vậy mà cô đã tính ra rồi sao, có đáng tin cậy không?" Tằng Kỳ nghi ngờ.
"Cứ đi thì sẽ biết thôi, anh không tin thì có thể không đi" Mã Nhã sắp tức chết rồi, người này thật đáng ghét, suốt ngày hoài nghi khả năng bói toán của cô.
"Ha, Nhất Diệp, cô xem nhóc con này còn rất khó tính" Tằng Kỳ háo hức nói.
"Là do cậu thích ăn mắng" Nhất Diệp không đồng tình với cậu ta chút nào. Ba người một chim lại đi về phía Tây Nam.
Cứ đi được khoảng chừng 10 dặm thì Nhất Diệp lại dừng lại bứt vài cộng thảo dược, mà tất cả đều là thảo dược cực phẩm, có chất lượng vô cùng cao. Đến lần thứ 6 Nhất Diệp dừng lại hái thảo dược thì Tằng Kỳ nghi ngờ lên tiếng, "Có phải cô đã tới đây rồi không".
"Chưa từng" Nhất Diệp trả lời.
"Vậy sao cô có thể tìm chính xác được chỗ nào có thảo dược cực phẩm rồi tới đó trước tiên?" Tằng Kỳ hỏi.
"Bọn nó nói cho tôi" Nhất Diệp chỉ chỉ thảo dược bên cạnh.
"Cô nói đùa à" Tằng Kỳ kiên quyết không tin.
"Chị Nhất Diệp có thể giao tiếp với thực vật, có thể tìm được thảo dược cực phẩm cũng không có gì kỳ lạ" Mã Nhã đứng bên cạnh giúp hái thảo dược nói.
"Mã Nhã, em cẩn thận chút, đừng làm rễ cây bị thương" Nhất Diệp lên tiếng nhắc nhở.
"Dạ" Mã Nhã hoảng sợ, gấp gáp cúi đầu cẩn thận hái thảo dược.
"Thần kỳ vậy sao, vậy cô nhìn xem chỗ nào có cỏ Chu Diễm để tôi đi hái vài cây" Cỏ Chu Diễm là thảo dược chủ yếu để luyện Hoá Thần đan, nguyên nhân Hoá Thần đan hiếm hoi ngoại trừ khó luyện chế ra còn có nguyên nhân chủ yếu là cỏ Chu Diễm rất khó tìm.
"Cỏ Chu Diễm thích nơi nóng bức, nơi sinh trưởng không phải có dung nham ngầm thì cũng có dị hoả (lửa kỳ lạ)" Nhất Diệp nói, "Chúng ta đi về phía trước một chút đi, chắc là sẽ có".
"Sao cô biết phía trước sẽ có" Tằng Kỳ nói ra nghi ngờ trong lòng.
"Trên đường chúng ta đi tới đây, hoàn cảnh sinh trưởng của cỏ cây cũng có thay đổi từng chút một từ ẩm ướt đến khô ráo, nhiệt độ không khí cũng ngày càng tăng cao, không lẽ mọi người không nhận ra sao?" Nhất Diệp nghi hoặc nói.
Hai người một chim đồng thời lắc đầu.
"..." Nhất Diệp không muốn nói chuyện cùng ba người khiếm khuyết thường thức này nữa.
"Đúng là tôi không để ý tới chuyện này" Tằng Kỳ cảm nhận được ánh mắt khinh bỉ của Nhất Diệp nên giải thích, "Tu vi của bọn tôi đã luyện tới nóng lạnh không xâm nhập, làm sao có thể cảm nhận được sự biến hoá của nhiệt độ không khí".
"Cậu đừng nguỵ biện" Một câu của Nhất Diệp làm Tằng Kỳ ngậm miệng.
Ba người một chim lại tiếp tục đi về phía trước, đi rồi đi tới khoảng 3, 4 tiếng sau thì mọi người rốt cuộc cũng cảm nhận được sự khô nóng.
"Nóng quá" Mã Nhã nhịn không được lau mồ hôi.
"Hình như bên đó có thứ gì đó" Tằng Kỳ chỉ về lùm cây cách đó không xa.
Ba người đi tới thì phát hiện một túi đựng đồ bị làm rơi, bên cạnh có dấu vết đánh nhau rõ ràng.
"Xem ra gần đây có bảo vật rồi" Tằng Kỳ nói.
"Có người đánh nhau mà còn muốn đi tới trước sao?" Nhất Diệp không muốn lẫn vào chuyện gϊếŧ người cướp bảo vật.
"Đi chứ, sao lại không đi, không phải cô nói gần đây có thể có cỏ Chu Diễm sao?" Tằng Kỳ hưng phấn nói, "Chúng ta trốn trong chỗ tối, chờ có cơ hội liền xông ra cướp".
"Cậu am hiểu trận pháp, tôi am hiểu luyện thuốc, Mã Nhã mới Trúc Cơ trung kỳ, lỡ người ta đánh lại thì phải làm sao?" Nhất Diệp chất vấn.
"Đừng tự đánh giá thấp bản thân như vậy có được không, Cửu Liên chân quân để lại cho cô rất nhiều pháp bảo mà, tôi đường đường là Nguyên Anh hậu kỳ nên vẫn có thể tự bảo vệ bản thân mình" Tằng Kỳ nói, "Hơn nữa tôi thấy dấu vết đánh nhau ở đây thì chắc là số người cũng không nhiều lắm".
"Vậy cậu có thể nhìn ra đối phương có tổng cộng bao nhiêu người, tu vi thế nào sao?" Nhất Diệp hỏi.
"Sáu người, tu vi thì có 5 người Nguyên Anh trung kỳ, 1 người Nguyên Anh hậu kỳ" Vũ Quân bỗng nhiên lên tiếng.
"Rầm" Một tiếng động lớn vang lên làm mọi người đồng thời nhìn lại.
"Cách rất gần, Nhất Diệp, chúng ta tới đó xem đi" Tằng Kỳ nôn nóng nói, "Chúng ta tới đó xem, nếu có nguy hiểm thì liền lui".
"Đi xem sao?" Nhất Diệp xác nhận.
"Ừm" Tằng Kỳ hung hăng gật đầu, nếu mà may mắn nhiều khi còn có thể nhặt được đồ tốt.
"Được" Nhất Diệp nghĩ trên người cô cũng có nhiều pháp bảo, tu vi của Ô tiền bối thì cao, mấy người họ tự bảo vệ mình chắc cũng là vấn đề không lớn, do đó ba người một chim nhanh chóng bay về phía âm thanh truyền tới.
Đại khái chạy khoảng mười dặm thì họ gặp được hai thi thể nam tu.
"Dựa vào màu áo bào thì chắc là đệ tử Vạn Kiếm Môn" Tằng Kỳ chỉ vào một người đàn ông mặc áo bào màu đen nói, "Người còn lại hình như là..."
"Đây là lệnh bài của Hàn gia" Nhất Diệp tìm được trên thi thể người đàn ông mặc áo bào đỏ một cái lệnh bài.
"Hàn gia ở Huệ thành?" Tằng Kỳ kịp nắm bắt.
"Ừm" Nhất Diệp gật đầu nói.
Ba người lại vội vàng đi về phía trước, rất nhanh lại gặp hai thi thể khác nằm trên đất.
"Ô tiền bối nói có 6 người, bây giờ đã có 4 người chết, chỉ còn lại 2 người" Tằng Kỳ tính sơ thấy khả năng nhặt được bảo bối của mình lại tăng thêm vài phần.
"Đây là?" Nhất Diệp nhặt được một cái lục lạc màu vàng bên trong một bụi cỏ.
"Cô biết?" Vũ Quân cảm nhận được Nhất Diệp không bất ngờ.
"Cái này hình như là của Hàn Lâm" Nhất Diệp nói.
Hàn Lâm? Vũ Quân cảm thấy cái tên này có chút quen tai nhưng lại nghĩ mãi không ra.
"Con gái duy nhất của Hàn gia, Hàn Lâm?" Tằng Kỳ nghe Nhất Diệp nói thì lên tiếng hỏi.
"Tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ kia nhất định là Hàn Lâm, người bảo vệ cô ấy đã chết hết, chắc là bây giờ cô ấy đang rất nguy