Nguyễn Viên cảm thấy quá mỏi mệt, cô ném điện thoại xuống, không thèm cầm lên, cả người nằm lên giường, đầu óc trống rỗng.
Cô mệt đến nỗi ngủ thiếp đi, màn hình điện thoại liên tục sáng, có vẻ như anh vẫn luôn gửi tin nhắn cho cô.
Có lẽ do vừa khóc xong một trận, cảm thấy cả người đều mệt mỏi, tự nhủ phải đứng dậy rửa mặt, đánh răng, thay áo quần rồi mới có thể ngủ, nhưng mí mắt của cô cứ sụp xuống, đã nhắm mắt chìm hẳn vào giấc ngủ, cứ vậy mà ngủ quên mất.
Lúc cô tỉnh lại đã hắt xì một cái.
Cô hít mũi, ngẩng đầu nhìn xung quanh, thấy trời đã sáng, bên ngoài vẫn còn đang mưa nhẹ.
Cô lật người ngồi dậy, chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi vô cùng, đến cả cổ họng cũng đau rát cực kì.
Rất vất vả cô mới ngồi dậy được, cởi áo khoác ra lại nằm xuống, kéo chăn bông che hết cả người.
Cô cầm điện thoại lên muốn xem đã mấy giờ rồi, nhưng cô ấn thế nào điện thoại cũng không sáng.
Có lẽ là hết pin rồi.
Cô lại ngồi dậy sạc điện thoại, sau đó lại về giường nằm tiếp.
Theo tình trạng lúc này của cô, có lẽ cô đã bị cảm.
Buổi tối ngủ quên đắp chăn, sáng đã bị cảm.
Bây giờ cô mới cảm thấy cả người ấm hơn một chút, khi nãy quá lạnh, khiến ót cô vẫn cảm thấy đau.
Nguyễn Viên vẫn gắng đứng lên đun một nồi nước sôi, tìm một ít thuốc, ăn một ít rồi đi tắm, sau đó cầm khăn lau khô tóc.
Cô cảm thấy cả người đều mệt mỏi, không còn chút sức lực.
6h30 phút sáng.
Cô tắt toàn bộ đèn đi, tìm trong tủ quần áo một bộ đồ ngủ thật dày, sau đó cầm ly nước của mình nhẹ nhàng thổi qua, cảm thấy cả người vẫn hơi lạnh, cô đi lấy mật ong, bỏ một chút vào ly nước.
Thật ra Nguyễn Viên rất biết cách chăm sóc bản thân, cô sẽ chọn cho mình một cuộc sống tốt hơn, nhưng bây giờ nhìn căn phòng trống không làm cô cảm thấy như thiếu thứ gì đó.
Đến cả chuyện nấu ăn cô cũng không còn cảm thấy hứng thú nữa, nếu là bình thường thì cô sẽ đi nấu cho bản thân một nồi cháo hoặc là nấu mì, nhưng bây giờ cô cảm thấy tâm trạng không hề tốt chút nào.
Cảm thấy cả người đều lạnh, giống như toàn bộ lạnh lẽo trong căn phòng muốn chui hết vào người cô.
Cô lười đến mức không muốn nhúc nhích, Nguyễn Viên gọi một phần cơm hộp, cô nằm trên giường, cầm hai cái gối đầu, đột nhiên nhớ đến một câu nói “chăm sóc người già và phụ nữ mất chồng”.
Cô lại hít mũi, gọi xong cơm hộp, cô lại mở WeChat lên, cô thấy có rất nhiều tin nhắn đều là Thẩm Dục gửi cho cô.
“Viên Viên, anh sai rồi”.
“Anh thật sự biết sai rồi”.
“Đừng có mặc kệ anh có được không? Anh biết anh nói chuyện thiếu suy nghĩ, có lẽ do anh quá thiếu tự tin nên mới vậy, anh không muốn làm em buồn”.
“Anh phải làm sao em mới tha thứ cho anh”.
“Hay là em đánh anh có được không?”
“Nước mắt của em cũng không cho anh lau, em ghét anh tới vậy hả?”
“Thấy em khóc anh đau lòng lắm”
“Anh rất muốn ôm em”
Sau đó là một bức ảnh chụp cảnh đêm, có vẻ như là chụp từ trên máy bay, cô có thể nhìn thấy dòng sông ở thành phố C.
Lúc hai người lần đầu hẹn hò, Thẩm Dục đã bắn pháo hoa trên sông cho cô xem.
“Anh về thành phố B, có lẽ bây giờ em đã ngủ rồi”.
“Anh mong em đừng để lời nói của anh trong lòng, chúc ngủ ngon”.
“Ngủ ngon”.
Sau đó là tin nhắn cách đây một tiếng trước.
“Bây giờ anh đã ở thành phố B, ở Thẩm gia, em nhớ giữ gìn sức khỏe”.
“Anh sẽ cố gắng giải quyết chuyện này một cách thuận lợi, giống như những gì em đã nói, đây chỉ là lợi dụng dư luận thôi, lúc về anh sẽ giải thích với em.
Mấy ngày nay phải gắng ăn cơm, ngày mai em đi học, thời tiết bây giờ lạnh như vậy, nhớ mặc thêm áo quần.
Nguyễn Viên đọc xong tin nhắn WeChat, cảm thấy mắt mình hơi ướt.
Anh cạo ngạo như vậy, lại tình nguyện cúi đầu trước cô, lại còn thay cô đi giải quyết chuyện phiền muộn, cô thấy bản thân thật sự quá đáng.
Hẳn là cô đã làm sai.
Nhưng bây giờ cô phải làm sao đây, không lẽ nói với anh, em không nên tức giận như vậy? Xin lỗi anh? Anh làm vậy là đúng?
Cô cảm thấy mấy lời đó thật ngu xuẩn, cô tắt điện thoại, cả người lại rơi vào trạng thái suy nghĩ bâng quơ.
Cơm hộp rất nhanh đã giao tới, cô lấy hộp cơm ở ngoài cửa vào, sau đó gọi một cuộc cho Thẩm Dục.
Không bắt máy.
Gọi tiếp.
Vẫn không bắt máy.
Cô đi ra ngoài cửa gọi thêm một cuộc, vẫn không bắt máy.
Có phải là quá bận không?
Nguyễn Viên cắn môi, vì bị cảm nên cô cảm thấy đầu óc mình rối như tơ vò.
Cô mở hộp cơm ra, lấy chén hoành thánh rồi cầm muỗng bắt đầu ăn.
Cho dù đau họng đến đâu, vẫn phải ăn cơm, phải đối tốt với bản thân.
Đêm qua cô quá mệt, nằm xuống liền ngủ mất, nhưng chuyện đó không phải lỗi của ai cả.
Vừa xem điện thoại vừa ăn hoành thánh, cô phát hiện tập đoàn RS đã leo lên hotsreach.
Vẫn giống như ngày hôm qua, người nhà của Nhan Tiểu Phong làm biểu ngữ, trên mặt của biểu ngữ có dòng chữ rất lớn: “Mong mấy người hãy tha cho con của chúng tôi”.
Lại bị truyền thông thêm mắm dặm muối, nói tập đoàn RS ỷ vào bản thân là tập đoàn lớn, chắc chắn có rất nhiều tay chân, nếu không tại sao chỉ đánh Thẩm Dục có một cái mà phải ngồi tù đến tận 15 năm, làm vậy đúng là quá độc ác.
Bây giờ đã có hơn 50 nghìn lượt bình luận dưới hotsreach này, có rất nhiều thái độ, có người nói không lẽ tập đoàn RS đã làm chuyện gì xấu xa phía sau, nếu không vì sao lại có nhiều người làm biểu ngữ nói rằng hãy tha cho con của họ? Không lẽ đứa con đó là Nhan Tiểu Phong?
Cũng có người nói, Nhan Tiểu Phong đánh người đã không đúng, người nhà anh ta lại còn làm loạn như vậy, chắc chắn là có mục đích gì đó, hơn nữa vì sao lại phải đợi mọi chuyện có kết cục rồi mới đi làm loạn?
Cô cảm thấy hôm qua bản thân không hiểu rõ tình hình của bên này, không hẳn quần chúng ăn dưa sẽ tẩy trắng cho việc đi tù 15 năm của Nhan Tiểu Phong.
Có lẽ Thẩm Dục đã biết, anh đã nhìn thấy tất cả những gì cô làm, nhưng anh không ngăn cản.
Nguyễn Viên cảm thấy hơi kỳ lạ, theo lý mà nói, quê nhà của Nhan Tiểu Phong là ở thành phố S, cách thành phố B xa như vậy, làm sao người nhà của anh ta lại âm thầm, lặng lẽ tới thành phố B?
Hương vị ngon lành của hoành thánh chậm rãi biến mất, cô gãi tóc, giống như vừa nhớ ra điều gì đó, gọi điện thoại cho một người.
Thẩm Dục trở về thành phố B, trực tiếp bị đưa về nhà, đối diện với “Tam đường hội thẩm” (ba, mẹ, ông anh trai).
Một người là bố anh, một người là mẹ, còn người còn lại hiển nhiên là ông anh trai thân mến rồi.
Ba người đều đang dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh.
Đêm nay khẳng định Thẩm