Nguyễn Viên gọi cho Thẩm Dục đúng lúc điện thoại anh đang để chế độ im lặng, lúc đó anh đang nói chuyện cùng với người nhà của Nhan Tiểu Phong.
Người nhà Nhan Tiểu Phong đều từ quê lên, cả một đại gia đình, từ cô, dì, chú, bác đều đến, khoảng hơn 10 người, vừa nhìn đã biết muốn ỷ đông hiếp yếu.
Ngồi ở trong phòng tiếp tân của khách sạn, ở sau lưng Thẩm Dục chỉ có một người bảo vệ, nhưng khí thế hoàn toàn không thua kém đám người kia.
Ở đó có một người phụ nữ khá trẻ, sau khi nhìn thấy Thẩm Dục liền nói gì đó với đám người kia, anh không nghe rõ họ định nói cái gì.
Anh vừa mới hỏi một câu, đám người đó liền mồm năm miệng mười làm ầm hết cả lên, đã vậy còn nói tiếng địa phương, anh rất khó khăn mới có thể nghe hiểu.
Anh không còn cách nào khác, đành mời riêng bố mẹ Nhan Tiểu Phong vào trong phòng riêng nói chuyện.
Thẩm Dục cười rất hòa nhã, anh nhìn hai người trước mặt mình, khuôn mặt hai người đã đầy nếp nhăn, làn da ngăm đen.
Anh biết hai người họ đều là những người lao động tay chân vất vả.
Trợ lý đem vào hai tách trà, đứng sau lưng Thẩm Dục, cười rất lễ phép.
Thời tiết thành phố B hôm nay không quá tốt, làm lòng người cảm thấy đôi chút nặng nề.
Thẩm Dục mặc một bộ vest nhưng anh không đeo cà vạt, anh muốn bản thân phải trở nên thật hòa nhã, thân thiện.
Dù sao anh tới đây để đàm phán chứ không phải tới để uy hiếp, dù sao thì hăm dọa cũng không có gì tốt đẹp.
“Thưa chú, thưa dì, tôi là em trai của tổng giám đốc tập đoàn RS, tên là Thẩm Dục.
Hai người muốn nói gì có thể nói với tôi”.
Thẩm Dục rất lễ phép, cũng không hề làm giá, bố mẹ Nhan Tiểu Phong gật đầu.
Mẹ anh ta thở dài một cái, còn bố của Nhan Tiểu Phong vẫn luôn cau mày, vẻ lo lắng, buồn bã hiện hết trên khuôn mặt.
Nghi ngờ trong lòng Thẩm Dục càng lớn, anh hỏi: “Lần này hai người tới thành phố B là có chuyện gì quan trọng muốn làm sao?”
Nghiêm Khang cúi đầu, trên mặt là sự bối rối khó có thể che giấu.
“Tôi không muốn con trai tôi ngồi tù, thằng bé là hy vọng của gia đình chúng tôi, lần này nếu không phải là dì hai của nó nói cho chúng tôi biết thì chúng tôi không hề biết rằng thằng bé đã vào tù”.
Những câu này nói ra cũng hơi khó khăn, còn mang theo một chút giọng địa phương, nhưng anh vẫn rất nghiêm túc lắng nghe.
Anh nghe Nghiêm Khang nói đến “dì hai”, anh lại hỏi: “Là dì hai của Nhan Tiểu Phong sao? Bà ấy cho tiền để mọi người đến thành phố B tìm chúng tôi sao?”
Nghiêm Khang gật đầu: “Dì hai của nó nói là muốn gặp mấy người rất khó khăn, nhất định phải đem chuyện này làm thật lớn thì mọi người mới coi trọng.
Thật ra tôi không nghĩ như vậy.
Tôi muốn nói chuyện với mấy người, nhưng bị tiếp tân từ chối, họ cứ liên tục nói rằng phải hẹn trước mới được gặp.
Tôi cũng không hiểu như vậy là có ý gì, chỉ đành nghe theo dì hai nó, giăng biểu ngữ trước cửa công ty của mọi người, như vậy thì mấy người mới để ý đến chúng tôi”.
Thẩm Dục quay đầu nhìn trợ lý, đây là người đi đến thành phố S cùng với anh, nở nụ cười ngại ngùng, tỏ ra việc này không biết chút gì.
“Chú à, tôi hiểu ý của chú, để chú phải hẹn trước với tiếp tân là do nhân viên của công ty tôi không đúng.
Bây giờ chú không muốn con trai chú ngồi tù đúng không?”
Nghiêm Khang nghe thế, ánh mắt sáng lên, vội vàng gật đầu: “Đúng vậy”.
Trên mặt Thẩm Dục lại nở nụ cười đầy tiếc nuối: “Chú, có một việc tôi phải nói rõ ràng với chú.
Nhan Tiểu Phong không phải bởi vì đánh người mới phải vào tù ngồi 15 năm, mà anh ta còn vi phạm rất nhiều tội khác.
Tòa án phán quyết như thế nào chúng tôi không thể can thiệp được, nhưng bản án cụ thể chúng tôi đã sao chép ở đây, chú có thể xem qua”.
Thẩm Dục vừa nói xong, trợ lý đem giấy tờ đặt trước mặt bố mẹ Nhan Tiểu Phong, Nghiêm Khang không cầm giấy tờ lên xem, tay ông nắm chặt dưới gầm bàn nói: “Tôi không biết chữ”.
Đáng lý ra bây giờ anh phải bắt đầu chèn ép họ, nhưng anh có chút không đành lòng.
Nhan Tiểu Phong đã làm sai, hơn nữa còn làm ra chuyện tội ác tày trời, anh ta có ra sao, Thẩm Dục không quản được.
Nhưng nhìn cặp vợ chồng già nua, chất phác trước mặt, hàng năm họ phải dãi nắng dầm mưa khiến hai người họ nhìn cực kỳ già nua và thô thiển.
Trong nhà vất vả cực khổ mới nuôi được một đứa con học xong đại học, họ cho rằng con mình ra trường có việc làm, ai ngờ lại bị bạn cùng phòng rủ rê chơi game.
Thấy bản thân có duyên với game, chạy đi làm streamer, kiếm tiền mua được hai căn hộ cho gia đình, nhưng vì lỡ lầm đường lạc lối, quá mức xúc động đã khiến con đường tương lai của bản thân rơi vào ngõ cụt.
Anh ta làm sai rồi đúng không?
Đúng, anh ta đã sai rồi.
Cho dù gia cảnh khó khăn, lúc trưởng thành khốn khó cũng không có cách nào bao che cho tội ác mà Nhan Tiểu Phong đã gây ra.
Bây giờ Thẩm Dục đã mềm lòng nhưng anh vẫn không đành lòng.
Anh biết, bây giờ điều gì là quan trọng nhất đối với tập đoàn RS.
Nếu giống như họ nói, có người lợi dụng thì đó chắc chắn là kẻ không tầm thường chút nào.
Nếu nói cặp vợ chồng này diễn kịch trước mặt anh thì anh cũng không tin, vì họ không thể đóng chân thật đến như vậy.
Thẩm Dục đem toàn bộ giấy tờ trên bàn sắp xếp lại, lần nữa nở nụ cười với hai người rồi nói với họ: “Thưa chú, thưa dì, nếu chúng ta đã nói chuyện này thì đương nhiên là muốn giải quyết vấn đề, hai người tới đây chắc chắn không muốn tay không trở về, mà cho dù cháu có nói tội danh của Nhan Tiểu Phong ra chắc hai chú, dì cũng không tin.
Hai người nói chuyện này là do dì hai của Nhan Tiểu Phong nói cho hai người, vậy dì hai đó có đến đây không?”
Nghiêm Khang gật đầu: “Có tới”.
Thẩm Dục đưa toàn bộ giấy tờ cho Nghiêm Khang: “Vậy chú hãy đưa toàn bộ giấy tờ cho dì hai đó xem, cháu tin rằng dì hai của Nhan Tiểu Phong có thể đọc hiểu cái này, cũng có thể giải thích rõ ràng với hai người”.
Nghiêm Khang tiếp nhận giấy tờ trong tay anh, chần chừ một lúc rồi mới rời khỏi phòng cùng với vợ ông, vừa mở cửa đã thấy họ hàng hỏi cuộc nói chuyện với Thẩm Dục.
Bọn họ hỏi thăm rất ồn ào, đương nhiên là vì họ rất quan tâm xem Thẩm Dục đã nói gì.
Nghiêm Khang đem toàn bộ giấy tờ đưa đến trước mặt một người phụ nữ, Thẩm Dục từ trong phòng đi ra, nhìn thấy người phụ nữ đó ăn mặc không tệ lắm, lại còn khá trẻ, ánh mắt anh mang theo tò mò đánh giá người phụ nữ kia.
“Quế Phân, dì đọc nhiều sách, dì nói cho anh biết trên tờ giấy này viết cái gì”.
Nghiêm Khang đưa bản án cho Vương Quế Phân, Vương Quế Phân chỉ cần nhìn một chút cũng biết Thẩm Dục đang dùng ánh mắt khó đoán nhìn mình, tay hơi run lên một chút, sau đó nhận tờ giấy kia.
Người phụ nữ đó rất nghiêm túc đọc lên, Nghiêm Khang càng nghe khuôn mặt trắng bệch dần, hai tay ông để sau lưng cũng run lên.
Tuy rằng ông không biết chữ nhưng ông vẫn nghe hiểu Vương Quế Phân đang đọc cái gì.
Vợ của Nghiêm Khang đỡ người ông, nghe thấy sự thật này thì cảm thấy như đang lọt vào trong sương mù, bà hỏi: “Khang tử, Quế Phân nói vậy là sao? Sao em không hiểu gì hết?”
“Mất mặt, thật quá mất mặt, phán nó 15 năm tù còn ít, nếu là tôi, giam cả đời” Nghiêm Khang dùng tay che đầu.
Sắc mặt của Vương Quế Phân cũng rất khó coi, Thẩm Dục đi tới gần bọn họ.
Vương Quế Phân có chút hoảng loạn, lùi lại phía sau hai bước, nhưng cô ta không ngờ phía sau có người, không cần thận giẫm phải chân người đứng sau.
“Vương Quế Phân, cô làm sao vậy hả?” Người phía sau bị giẫm trúng, quá đau nên hét lên.
Ánh mắt Thẩm Dục dừng lại trên mặt cô ta, vẫn là nụ cười ôn hòa như cũ, nhưng nhìn kỹ lại thì sẽ phát hiện trong nụ cười đó trở nên lạnh nhạt hơn.
“Vương tiểu thư, có chuyện gì xảy ra sao?”
Bây giờ họ hàng nhà Nhan Tiểu Phong mới hiểu, đa phần mọi người đều im lặng, sau đó nhìn về phía Vương Quế Phân, đương nhiên đều là những ánh mắt trách móc.
Cuối cùng ngoại trừ bố mẹ Nhan Tiểu Phong ra còn có dì hai của anh ta ở lại, còn lại toàn bộ họ hàng đều bị đưa về khách sạn mà Thẩm Hạ đã bố trí sẵn.
Thẩm Dục lại ngồi xuống lần nữa, nói rõ ràng với bố mẹ Nhan Tiểu Phong: “Thưa chú, thưa dì, thật ra tôi chính là người bị con trai của hai người dùng ghế đánh.
Lúc đó tôi nhập viện nửa tháng, cũng không có thời gian đi điều tra nhiều chuyện như vậy.
Con trai chú chịu tội, chú cũng thấy không phải là vì mỗi tội đánh người, nhưng bây giờ lại có một vấn đề khác diễn ra.
Đó là ai đã đưa mọi người đến đây.
Nghiêm Khang nhìn thoáng qua Vương Quế Phân rồi nói: