Về phần phương diện kia của ảnh đế đến tột cùng là có vấn đề gì?
Tần Thu tỏ vẻ không muốn nhiều lời.
Trình Hạo cũng không dám hỏi nhiều, sợ biết được nhiều quá có khi bị giết người diệt khẩu. =))
Nghỉ ngơi một buổi chiều, ngày hôm sau khi Tần Thu rời giường, thân thể cũng đã tốt lên. Cho nên Tần Thu đương nhiên phải tới phim trường.
Bất quả buổi sáng Tần Thu không có phân diễn của Tần Thu, Vương đạo quyết định quay phân diễn của Nam Viên cùng một đám diễn viên quần chúng.
Dung Tín tướng quân gặp chuyện sau đó lưu lạc ở Nguyên quốc - phân diễn ám sát, ngày hôm qua sau khi Tần Thu bị cảm nắng liền dời cảnh này lên đầu tiên.
Tuy rằng không có phân diễn, Tần Thu vẫn an vị ở một bên im lặng làm khán giả.
Kha Dĩnh hôm nay không ở đây, nghe nói là xin phép ra ngoài. Dù sao hôm nay cũng không có phân diễn của ả, Vương đạo rất sảng khoái phê duyệt.
Nam Viên diễn cảnh này, có thể nói là tương đương chịu ngược. Bản thân Dung Tín bị thương, lưu lạc ở Nguyên quốc làm một tên khất cái; hắn lang thang nơi phố sá sầm uất, bị người người chỉ trỏ; ban đêm ở nơi chùa chiền cũ nát âm u ẩm ướt trằn trọc đi vào giấc ngủ, miệng vết thương bởi vì không chữa trị mà nặng thêm; mạng sống ngày càng bị đe dọa, cho đến khi hắn gặp được Quận chúa Nguyên Liên.
Diễn xuất của Nam Viên rất tốt, Tần Thu đã sớm biết.
Mấy năm nay, cậu từ nhiều nguồn biết được, về diễn xuất của Nam Viên, không ai không gật đầu khen ngợi. Đầu năm nay Nam Viên giành được giải thưởng nam chính xuất sắc nhất của lễ trao giải Kim Tước, quang vinh đăng quang ảnh đế, mọi người đều cho rằng đó là xứng đáng.
Nhưng đây là lần đầu tiên Tần thu tận mắt thấy cảnh Nam Viên diễn.
Tuy rằng buổi sáng ngày hôm qua hai người đã đối diễn, chụp qua poster phim. Nhưng thời điểm đó Tần Thu đang bị tin tức tố của Nam Viên cùng tình cảm ảnh hưởng, lại còn bị cảm nắng, cảm nhận cũng không rõ ràng.
Lúc này ngồi một bên làm khán giả, ngược lại nhận thức càng thêm rõ ràng rằng thực lực diễn xuất của Nam Viên không có gì sánh kịp.
Camera quay đến Nam Viên, mỗi một động tác, mỗi một biểu cảm, đều làm cho Tần Thu cảm thấy xa lạ. Dường như lúc này đứng ở giữa sân là vị nam nhân tính cách băng lãnh kiên quyết, tung dọc chiến trường lại trung hiếu với quốc gia Đại tướng quân Dung Tín, mà không phải Alpha Tần Thu quen thuộc quyến luyến Nam Viên kia.
Loại diễn xuất này, trong mắt Tần Thu thật tâm bội phục. Có lẽ suốt đời cậu cũng không thể đạt tới cảnh giới này.
Phân diễn này của Nam Viên, cơ bản một lần liền qua. Cho dù bị NG, cũng đều là vấn đề của người khác, biểu hiện của Nam Viên có thể nói là vô cùng hoàn mĩ. Ngay cả Vương đạo ngày thường luôn luôn nghiêm khắc đều chỉ không ra vấn đề của hắn.
Chẳng sợ thân lam lũ, chẳng sợ vết máu loang lổ, chẳng sợ bị người chỉ trỏ, chẳng sợ nghèo túng -hào quang vẫn như cũ bắn ra bốn phía, làm cho người ta không nỡ dời mắt, trong mắt ngoại trừ hắn, không thể chứa ai khác.
Người xưa đều nói lúc nam nhân nghiêm túc là đẹp trai nhất, quả nhiên là không lừa người.
"Thật lợi hại!" Tần Thu lẩm bẩm nói.
"Đương nhiên rồi, người ta là ảnh đế đó!" Trình Hạo không biết từ nơi nào đào ra một mâm dưa hấu, miệng đang sung sướng mà gặm.
Trình Hạo đưa cho Tần Thu một miếng dưa hấu, cảm khái nói: "Cậu rốt cuộc trâu bò thế nào, mà một Alpha hoàn mỹ như vậy, không tìm một Omega truyền thừa gien vĩ đại của hắn, lại đi yêu đương với một Beta như cậu. Đúng thật là yêu mà!"
Tần Thu nhận lấy dưa hấu cùng nhau gặm, đối với lời nói của Trình Hạo lại cười nhạt. Tuy rằng không biết Nam Viên đã trải qua cái gì khiến hắn chán ghét Omega như vậy. Nếu là bệnh trạng, quả thực còn đáng sợ hơn những kì thị của Alpha. Nối dõi tông đường, đối với người khác đó là việc trọng yếu, còn với Nam Viên, quả thật là không để vào mắt.
Thấy Tần Thu không nói lời nào, Trình Hạo cho rằng cậu đang khổ sở, tiếp tục than thở nói: "Cho dù hắn . . . . . . Phương diện kia không được! Nhưng hắn có nhan sắc có thân hình, thanh âm và tính cách đều là hàng cực phẩm, diễn xuất còn cầm giải ảnh đế. Một con người vĩ đại như vậy, thật không hiểu sao cậu lại có thể nhẫn tâm chia tay!"
Nhưng mặc cho y nói mê người thế nào, Tần Thu vẫn bất vi sở động(*).
(*)Không có động tĩnh, không bị thuyết phục.
Cười miệt một tiếng: "Anh thích hắn như vậy, liền tới đi?"
"Phi! Tôi cũng không dám tìm Alpha!" Trình Hạo lập tức kinh hãi. Một Alpha vĩ đại như vậy, y lại là một Beta, không có tin tức tố, không thể bị đánh dấu, còn rất khó mang thai. Lấy cái gì cùng mấy Omega khác cạnh tranh đây?!
Tần Thu lắc lắc đầu, trong lòng thở