Dọc theo đường đi, hơi thở hỗn tạp bao lấy toàn thân Tần Thu.
Khô nóng theo ngực lan ra, tập trung ở hạ thân.
Cảm giác này, Tần Thu vừa quen thuộc lại xa lạ. -- Cậu động dục !
Mục đích việc đi WC là muốn thoát khỏi Kha Dĩnh, hơn nữa còn muốn bổ sung thuốc ức chế.
Cước bộ của Tần Thu có chút vội vàng rảo bước tiến đến WC.
Xác định trong WC không có ai, mới chui vào gian tận cùng bên trong. Tuy rằng không có ba lô, nhưng cậu đã đem thuốc ức chế giấu trong túi áo.
Tần Thu lấy ra một cái lọ trong suốt.
Bên trong lọ trống trơn, chỉ còn lưu lại vài giọt chất lỏng. Thân lọ làm bằng thủy tinh bị vỡ một mảng, làm ướt nhẹp túi áo sơ mi của Tần Thu.
Hẳn là lúc bị Kha Dĩnh đụng trúng, thuốc ức chế cũng bị đụng nát.
Tình huống này thật không xong mà!
Thân thể càng xao động, tin tức tố khó khống chế phát ra bên ngoài.
--
Nam Viên đứng trước cửa WC.
Hắn một đường theo đuôi Tần Thu tới WC.
Cước bộ dừng lại trước cửa.
Một cỗ tin tức tố trong veo tràn ra từ WC, hắn thân là Alpha trời sinh khứu giác nhạy bén, rõ ràng bắt giữ được tin tức -- trong WC có Omega đang động dục.
Mà Tần Thu đang ở bên trong.
Nhưng dù biết vậy, Nam Viên hiếm khi không bị làm cho nổi giận.
Bởi vì cỗ tin tức tố này mang theo hương bạch lan mà hắn vô cùng quen thuộc.
Bạch lan. . . . . .
Vì cái gì, tin tức tố của Omega đang độc dục là bạch lan?
Một sự thật khó tin hiện lên trong đầu Nam Viên.
Tần Thu vì cái gì luôn mang theo thuốc ức chế dành cho Omega trên người, vì cái gì Tần Thu vẫn luôn không cho phép hắn tới gần, không muốn cùng hắn thân thiết? Vì cái gì lúc hắn ở kì mẫn cảm, ngửi được hương vị đó khiến hắn mất đi khống chế? Vì cái gì. . . . . .
. . . . . . Trên người Tần Thu luôn mang theo hương bạch lan nhàn nhạt. Mỗi lần hắn hỏi, Tần Thu luôn nói đó là bởi vì cậu vẫn luôn dùng nước hoa bạch lan -- mẹ nó chứ nước hoa.
Nam Viên đẩy ra cửa lớn WC.
Hắn không có lên tiếng.
Chỉ là trầm mặc mở cửa từng gian từng gian WC.
Không có ai. Gian này cũng không có người.
Chỉ còn lại một gian cuối cùng.
Hắn lúc nãy nhìn thấy Tần Thu đi vào WC, gian còn lại này, chỉ có thể là Tần Thu.
Chân tướng tựa hồ đã trồi lên mặt nước.
Nam Viên ngược lại không tiếp tục đẩy cửa ra.
Nam Viên dừng lại ở trước cửa gian, châm một điếu thuốc.
Khi hương trà quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong nhận thức, Tần Thu liền hoàn toàn luống cuống.
Trong không khí đầy rẫy tin tức tố của Omega, nhưng một mạt tin tức tố bá đạo của Alpha, dường như chẳng thể bỏ qua. Tần Thu nghe thấy tiếng bước chân, chậm rãi, từng bước một, tới gần mình.
Cuối cùng đứng ở trước cửa.
Một tấm ván gỗ mỏng, căn bản không thể đem lại cho Tần Thu một chút cảm giác an toàn nào.
Thân thể cậu tham lam hít vào tin tức tố của Alpha trong không khí, mỗi một cái tế bào trong cơ thể cậu đều đang kêu gào, cậu khắc chế xúc động muốn mở cánh cửa kia ra, cấp bách muốn lao vào cái ôm ấm áp của Alpha, làm cho cho hương vị của hắn lấp đầy toàn thân, từ trong ra ngoài.
"Cậu là Omega." Thanh âm Nam Viên khàn khàn vang lên.
Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.
Cách cánh cửa, Tần Thu căn bản không thấy được giờ phút này trên mặt Nam Viên xuất hiện một tia phấn khích.
Hắn dường như, đột nhiên suy nghĩ rất nhiều.
Tần Thu mím môi, cậu biết bí mật mà mình luôn cố che giấu đã bị bại lộ, còn là bại lộ ở trước người mà mình không muốn bại lộ nhất.
Tiếp tục trốn trong WC, đã không còn ý nghĩa
Lý trí còn sót lại của Tần Thu không cho phép cậu hướng Nam Viên cầu xin tha thứ, cố chấp không chịu đem bộ dáng yếu ớt nhất của bản thân xuất hiện ở trước mặt Nam Viên. Có lẽ cậu cũng hiểu rõ, Nam Viên rất chán ghét Omega, bộ dáng động dục của chính mình, sẽ chỉ khiến Nam Viên càng thêm chán ghét.
Tần Thu mở cửa ra.
Trong không khí