Nam Viên vốn có tiếng là người không dễ ở chung.
Trong giới không có người nào không biết, Nam Viên ghét nhất là quy tắc ngầm, dù là nam hay nữ, đều sẽ không có cái kết tốt.
Chu Vân Vân dĩ nhiên cũng nghe qua tin đồn này, nhưng ả tuổi trẻ khí thịnh, từ nhỏ đã được nuông chiều như công chúa nhỏ, tự nhiên là không tin tin đồn này. Cho nên liền dựa vào quan hệ của cha mình, buộc Niếp đạo phải tạo cơ hội cho ả gặp được Nam Viên, tốt nhất là có thêm cơ hội tiếp xúc thân mật và vân vân. . . . . .
Nhưng từ khi gặp mặt đến giờ, Nam Viên ngay cả cái liếc mắt cũng chưa cho ả.
Nam Viên túm Tần Thu vào phòng, Chu Vân Vân bị coi nhẹ, trên mặt một trận hồng một trận trắng, giẫm giẫm gót chân đi lên.
Niếp đạo liếc nhìn Chu Vân Vân một cái, cũng đi theo vào phòng.
Tiếc cho một Omega xinh đẹp, thích ai không thích, lại đi coi trọng Nam Viên.
Nam Viên cũng không giống mấy hộ hoa sứ giả trước kia của ả, gia thế của ả nhìn thì có vẻ hiển hách. Nhưng Nam Viên kém sao? Lại còn muốn trèo cao, dựa vào ngoại hình cùng giọng hát mà ngang ngược, trong đám người ái mộ của Nam Viên còn ít sao?
Có lời đồn rằng "Đại tỷ" từng tỏ tình với Nam Viên, nhưng lại bị Nam Viên không chút khách khí cự tuyệt. So về đẹp, Chu Vân Vân có thể so với đại tỷ càng đẹp hơn sao?
Về phần giọng hát, Niếp đạo nhớ tới buổi chiều Nam Viên hát bài ca kia. Chỉ sợ so với Chu Vân Vân mới xuất đạo này, càng xuất sắc hơn đi?
Niếp đạo âm thầm cười trộm. Xú nha đầu này quá kiêu ngạo, tuổi không lớn, nhưng tính tình thật ngang ngược, thế nhưng còn dám lấy cha mình uy hiếp gã!
"Ghi hình tối nay, chủ yếu là để mọi người ôn lại một chút kỉ niệm của tuần vừa qua, sau đó là trước cuộc thi cuối cùng có thể thả lỏng một chút, mọi người có thể dự đoán trước, bản thân ngày mai có thể thi được bao nhiêu điểm. Theo xếp hạng, có thưởng có phạt!"
Niếp đạo đã an bài xong kịch bản của đêm nay, mọi người gật đầu xác nhận.
Chu Vân Vân ở bên cạnh Nam Viên, nhìn chằm chằm vào Nam Viên, nhưng đối phương từ đầu đến cuối chưa từng cho ả một ánh mắt.
"Chuẩn bị bắt đầu ghi hình! Mọi người chuẩn bị!"
Camera khởi động máy.
Mọi người tụ thành một mâm, đều lộ ra nụ cười thoải mái. Giống như thật là một đám học sinh sắp được giải thoát.
Camera nhắm vào mỗi một khách mời, chụp cận cảnh.
Cuối cùng ống kính rơi xuống người Chu Vân Vân.
Thanh âm Niếp đạo đúng lúc vang lên: "Hoan nghênh vị khách mời đặc biệt buổi liên hoan đêm nay của chúng ta -- Chu Vân Vân!"
"Vân Vân là con gái của thiên hậu Chu Viện, vừa mới xuất đạo vào năm ngoái, phát hành album đầu tiên là 《 Vọng vân chi tình 》, mặt khác Vân Vân cũng từng là học sinh của G đại, năm trước vừa mới tốt nghiệp!"
Chu Vân Vân nở một nụ cười ngọt ngào về phía màn ảnh.
"Chào mọi người ~ Tôi là Chu Vân Vân ~"
Chu Vân Vân dưới dạy dỗ của mẹ, đã sớm am hiểu phải làm sao để phơi bày mị lực trước màn ảnh, huống chi Nam Viên còn đang ở ngay bên cạnh, ả muốn cho Nam Viên chìm đắm trong mị lực của mình, sẽ quỳ gối dưới váy ả giống như những người theo đuổi ả trước kia.
Niếp đạo ra hiệu cho Chu Vân Vân hát một bài trước mặt mọi người.
Chu Vân Vân vui vẻ gật đầu, máy ghi âm ở bên cạnh phát nhạc, là ca khúc chủ đề trong album của Chu Vân Vân.
Đáng tiếc, vì đưa lưng về phía màn ảnh, Chu Vân Vân căn bản không phát hiện ra, ánh mắt của Nam Viên một chút cũng chưa từng dừng ở trên người ả.
Nam Viên hơi hơi nghiêng đầu, dư quang nơi khóe mắt dừng ở cái ót của Tần Thu.
Tần Thu đứng ở phía trước một chút, theo góc độ của Nam Viên, vừa vặn có thể nhìn thấy cái gáy trơn nhẵn của Tần Thu, xuống chút nữa, khối tuyến thể thần bí bị cổ áo che đậy, tản ra hương bạch lan ngọt ngào.
Nam Viên mơ hồ nhớ đến thời điểm răng nanh cắn vào mạch máu, còn có xúc cảm khi chạm vào khối tuyến thể kia.
Cách lâu như vậy, tin tức tố hắn để lại trong thân thể Tần Thu đã sớm bị phai nhạt.
Thật muốn lại cắn thêm một miếng nữa!
Nam Viên cảm thấy răng có chút ngứa, nhịn không được liếm liếm hàm răng.
Tần Thu không chú ý tới sau lưng có người đang ôm suy nghĩ muốn tuyến thể của mình, cậu còn đi theo những khách mời khác, cười ha hả nghe hiện trường ca hát của Chu Vân Vân.
Một bài hát này dừng lại, Tần Thu cùng các vị khách mời khác cùng nhau vỗ tay.
Tuy rằng, Tần Thu không quen nhìn Chu Vân Vân, bởi vì ánh mắt Chu Vân Vân nhìn Nam Viên quá mức trần trụi.
Nhưng quả thật Chu Vân Vân hát không tệ, nghe nói là người mẹ thiên hậu kia của ả tự biên khúc điền từ, lại tự tay dạy dỗ ả, hậu kỳ chế tác cũng là do cha ả dùng giá cao mời đoàn đội chuyên nghiệp đến.
Về chất lượng, album ra mắt của Chu Vân Vân đích thật không tồi.
Đáng trước, thời điểm phát hành album vào năm ngoái, Chu Vân Vân không tìm đúng thời điểm tốt, đụng phải thời điểm một vị đại lão trong giới âm nhạc phát hành album, cuối cùng bị chèn ép đến thê thảm, doanh số tiêu thụ hoàn toàn không đạt được như mong muốn.
Chu Vân Vân hát xong, nghe xung quanh nhiệt liệt vỗ tay thì nội tâm kích động không thôi, mặt đỏ rần, ra vẻ khiêm tốn nói: "Để mọi người chê cười rồi ~"
Sau đó quay đầu lại, nhìn về phía Nam Viên: "Nam ca hát mới thật thật là dễ nghe, buổi chiều ở trường học nghe được, tôi còn tưởng là vị ca sĩ tiền bối nào ấy chứ!"
Nam Viên liếc mắt nhìn ả một cái, có chút khó chịu.
Nhưng hiện tại đang ghi hình, hắn không muốn làm cho mọi chuyện trở nên bế tắc, vì thế nhàn nhạt đáp lại một câu: "Tôi không biết hát."
Chu Vân Vân cười ha hả: "Nam ca nói đùa rồi! Anh hát dễ nghe như vậy, có chỗ nào giống không biết hát chứ?!"
Nam Viên liếc nhìn Tần Thu một cái: "Tôi hát không tốt, còn không bằng Tần Thu chơi đàn ghi-ta rất tốt."
"Ơ?" Tần Thu ngẩn người. Ủa sao tự dưng đổ lên người cậu làm gì?
Chu Vân Vân khinh thường liếc Tần Thu một cái.
Chơi đàn ghi-ta rất tốt?
Cái cớ gì đây?
Buổi chiều Tần Thu chơi đàn ghi-ta kia, chỉ có thể nói là không làm lỗi. Vừa nghe liền biết là dân nghiệp dư.
Niếp đạo ở bên cạnh ồn ào: "Đúng đúng đúng, Tần Thu chơi đàn ghi-ta rất tốt, Nam Viên hát cũng rất tốt! Thật sự không nghĩ tới, Tần Thu cậu thế nhưng biết chơi đàn ghi-ta đấy? Vẫn nghe nói cậu là bạch si âm nhạc đấy?"
Trước kia khi Tần Thu tham gia phỏng vấn, hát cho fan nghe một bài, kinh vi thiên nhân(*), từ nay về sau, mặc kệ là trường hợp gì, fan cũng không dám khuyên cậu mở miệng hát nữa. Biệt hiệu Tần Thu bạch si âm nhạc cũng từ đó mà truyền lưu tới