"A!"
Một tiếng thét chói tai, cùng với một tiếng "Rắc".
-- Có vẻ là, tiếng xương bị gãy.
Tần Thu nhắm hai mắt lại không đành lòng nhìn thẳng, trong lòng mặc niệm vài giây cho vị dũng sĩ bi ai này.
Trong nháy mắt Chu Vân Vân quấn lên, Nam Viên liền bộc phát ra sức mạnh cùng phản ứng kinh người, bắt lấy tay Chu Vân Vân đang ở trên người mình, dùng sức bẻ một cái, tiếng xương gãy vang lên, đem người cùng tay hất qua một bên.
Chu Vân Vân bị dọa thảm, cũng đau thảm, bụm cánh tay bị gãy, mồ hôi lạnh chảy ròng.
"Anh làm cái gì?" Chu Vân Vân thét chói tai hỏi.
Nam Viên cười lạnh một tiếng, làm cái gì? Hắn đều nói không có hứng thú với ả ta, thế lại còn tự tìm mất mặt quấn lên người hắn, thực sự nghĩ hắn không đánh nữ nhân à?
Bị cọ một thân tin tức tố Omega khó ngửi, tâm tình Nam Viên rơi xuống điểm băng.
"Anh thế nhưng dám đánh tôi! Tôi muốn đi mách baba mama!" Chu Vân Vân nức nở, vẻ mặt không thể tin, "Anh cho dù có là đại ảnh đế thì sao, anh đánh người, anh dám khi dễ tôi, tôi sẽ đi tìm truyền thông tố cáo anh!"
Nam Viên cười nhạt: "Ồ, tùy ý!"
Nhìn thấy nữ nhân này còn đang muốn nháo, nâng lên muốn cho ả một cái tát.
Một bàn tay lạnh lẽo chợt nắm lấy tay hắn.
Cùng với một mùi hương bạch lan nhàn nhạt xông vào hơi thở hắn.
"Đủ rồi!"
Tần Thu ngăn cản Nam Viên: "Đừng đánh nữa!"
Vì thế Nam Viên dừng lại động tác.
Chu Vân Vân nhìn Tần Thu, không có một chút ý thức được cứu, ngược lại nhớ tới đủ loại cảnh tượng trong quá trình ghi hình.
Ả đứng dậy: "Phi! Đồ cẩu nam nam không biết xấu hổ!"
Nam Viên nhăn mày, muốn giãy khỏi kiềm chế của Tần Thu, cho nữ nhân không biết tốt xấu này một chút giáo huấn.
Chu Vân Vân bị động tác của Nam Viên dọa cho nhảy dựng, run run lui về phía sau mấy bước, lại cảm thấy quá mất mặt, hung hăng để lại một câu "Các người đợi đó cho tôi!" rồi chạy.
Nam Viên hừ lạnh một tiếng.
Tần Thu buông tay hắn ra.
"Tôi đi ra đây hút thuốc, là cô ta không biết xấu hổ bám theo." Nam Viên nhặt lên tàn thuốc đã muốn cháy đến tận gốc, hướng Tần Thu giải thích nói.
"Tôi thấy rồi." Tần Thu gật gật đầu, nhìn về phía chỗ ngoặt, ý bảo bản thân vẫn tránh ở chỗ đó nghe lén, "Nhưng anh không nên xuống tay độc như vậy, tốt xấu gì cô ta cũng là nhân vật công chúng, vạn nhất đi nói linh tinh với truyền thông, tóm lại là rất phiền toái!"
Nam Viên chẳng hề để ý: "Truyền thông không dám nói linh tinh, cô ta cũng không dám, cha mẹ cô ta cũng sẽ không vì hành vi ngu xuẩn của con gái mà đắc tội tôi."
Thấy Nam Viên không giống như đang nói dối, Tần Thu gật gật đầu: "Cô ta dù gì cũng là nữ nhân, lại còn là Omega, anh xuống tay quá ác, cổ tay cô ta không chừng là gãy luôn rồi?"
Nói thì nói như vậy, nhưng trên mặt Tần Thu nửa điểm trách móc Nam Viên cũng không có, cậu cũng không phải loại người thánh mẫu gì, không có lý do đồng tình đối với người bản thân không thích, Chu Vân Vân ban đầu gặp cũng không che giấu khinh thường với cậu, mà ả dây dưa với Nam Viên càng làm cho tâm tình của Tần Thu kém cỏi.
Lúc nãy cậu tránh ở chỗ ngoặt kia, rõ ràng có thể đi ra sớm một chút, có thể ngăn cản mọi việc phát sinh trước đó, nhưng cậu đã không làm thế.
Cho đến khi Nam Viên xuống tay quá ác, Tần Thu mới xuất hiện cản Nam Viên lại, miễn cho sự tình càng nghiêm trọng hơn, nhưng trước đó, tạm thời xem như cho tiểu nha đầu này một chút giáo huấn.
Nam Viên nhìn thấy Tần Thu, khiêu mi: "Bá thảo G đại, số Omega đánh qua có thể xếp một vòng quanh trường học."
"Phốc!" Tần Thu bị chọc cười.
Những lời này đã qua lâu như thế, không ngờ Nam Viên còn nhớ rõ như thế.
Trước kia, Nam Viên ở G đại bốn năm, là giáo thảo(1) cũng kiêm luôn giáo bá(2), sau đó có người còn đặt luôn cho biệt danh "Bá thảo".
Nam Viên có ngoại hình đẹp, khí chất ngời ngời, lại còn là Alpha, từ khi nhập học, cái danh giáo thảo tự nhiên mà rơi xuống người hắn. Về phần giáo bá. . . . . . Nguyên nhân chủ yếu bởi vì số Omega vì làm phiền hắn mà bị hắn đánh đúng là không đếm hết, Nam Viên cho đến bây giờ đều là dùng phương pháp tàn độc nhất, không mang theo nửa điểm thương hoa tiếc ngọc nào cả.
Lâu ngày, còn có người đồn đãi: Bá thảo G đại, số Omega đánh qua có thể xếp một vòng quanh trường học!
"Cậu ăn chưa?" Nam Viên hỏi.
"Rồi, no lắm luôn."
"Chúng ta đi thôi, tôi đi nói với Niếp đạo một tiếng."
"Thôi, vẫn là để tôi đi." Tần Thu bất đắc dĩ, "Anh hiện tại quay về phòng , tôi sợ bị Chu Vân Vân ăn sống nuốt tươi mất."
Nam Viên khiêu mi: "Cô ta không có ý gì với cậu đấy chứ?"
Tần Thu trừng mắt liếc hắn một cái, kêu hắn đi đến bãi đỗ xe trước, còn mình thì quay về phòng đi theo Niếp đạo chào hỏi những người khác, nguyên bản nghĩ rằng tránh không được bị Chu Vân Vân nói vài câu, bất quá khi cậu trở lại phòng mới phát hiện Chu Vân Vân không có trở về.
Chào hỏi xong, Tần Thu đi thang máy xuống dưới lầu, lên xe của Nam Viên trước cửa.
Trên xe, Tần Thu cau mày, hướng một bên xê dịch mông.
Nam Viên thấy thế có chút khó chịu: "Cậu làm gì?"
Tần Thu nhìn hắn bằng nửa con mắt: "Tôi không thích mùi của dâu tây, rất ngấy."
Sắc mặt Nam Viên tối sầm.
Tin tức tố của Chu Vân Vân chính là dâu tây, lúc nãy Chu Vân Vân đem tin tố tức cọ trên người hắn.
"Thuốc ngăn mùi của cậu đâu? Cho tôi mượn dùng chút!"
"Không cho!" Tần Thu cự tuyệt nói, "Thuốc ngăn mùi của tôi vô dụng với Alpha."
"Tôi xịt một chút, đem tin tức tố của Chu Vân Vân áp xuống." Nam Viên vừa nói, không đợi Tần Thu trả lời, liền dừng xe ở ven đường, sau đó nâng tay hướng đến balo của Tần Thu.
Tần Thu không đoán được hắn sẽ ngang ngược như vậy, trong lúc nhất thời không chú ý, balo bị đoạt đi mất rồi.
"Anh muốn làm gì hả? Đừng lộn xộn!" Tần Thu nhào qua, "Đưa balo đây cho tôi! Tôi tìm cho anh!"
Nam Viên ngang ngược tiếp tục né tránh, không có ý tứ muốn trả lại cho cậu.
Một