"Anh biết em đã chờ đợi bao lâu không? Lúc anh tặng em bốn chữ đó, em rất tin.
Tin tưởng lời nói đó đến nỗi tự tay chuẩn bị cả váy cưới..."
Gương mặt người đàn ông tối dần đi, ngay cả nắm đấm cũng vô thức siết chặt.
Người con gái trước mặt anh coi như tâm can bảo bối, nhưng chính bản thân anh lại không ngừng giày vò cô hết lần này đến lần khác.
Cô muốn anh giải thoát cho cả hai, nhưng thứ lỗi cho anh vì không thể.
Ngày anh tốt nghiệp mười mấy năm trước, nếu không có sự xuất hiện của Cảnh Minh, Hà Tiểu Vãn sớm đã cùng anh ra nước ngoài du học.
Cũng bởi vì trong tên của người đàn ông đó bỗng dưng xuất hiện thêm một chữ "Hà", khiến cho cô gái nhỏ có thêm mối bận tâm thứ hai, thỉnh thoảng lại ở bên cạnh anh gọi hắn một câu "anh trai" khiến anh vô cùng tức giận.
Phải, anh ghen tị, ghen tị bởi Hà Tiểu Vãn đã không còn một mình Cố An Tước này là "anh trai" nữa.
Hà Tiểu Vãn quan sát nét mặt không chút dao động của anh.
Thầm nghĩ tại sao con người vô tâm này lại thay đổi nhiều đến thế, trước kia chỉ cần một cái cau mày của cô, anh lập tức sốt sắng lao đến trước mặt cô hỏi han rồi giải thích.
Còn bây giờ, trên mặt Cố An Tước giống như đang viết dòng chữ "Khóc lóc cũng vô dụng" vậy.
"Cố An Tước...!anh thật sự không muốn nói gì với tôi sao?"
Người đàn ông vẫn lựa chọn im lặng.
Cũng chính lúc này, Nghệ Lâm từ phía xa đi tới, nhỏ giọng nói.
"Bộ trưởng, L0zenro muốn gặp anh."
Cố An Tước nâng mắt, phát hiện L0zenro đã xuống xe đi về phía này, anh quay sang nhìn Hà Tiểu Vãn, giọng trầm thấp như ra lệnh.
"Vào xe ngồi đợi tôi."
Chưa đến năm phút sau, cuộc đối thoại kia đã kết thúc.
Lúc Cố An Tước trở lại xe, Hà Tiểu Vãn đã bình tĩnh hơn rất nhiều, cô đang cúi đầu làm việc, ngón tay linh hoạt lướt trên tấm màn hình ipad sáng rực.
Nghệ Lâm nhanh chóng mở cửa xe phía sau, nhưng Cố An Tước lại khựng bước chân, chỉ cúi người nói với cô gái đang ngồi trên ghế phó lái.
Anh nói một cách chậm rãi, nhưng người nghe đều hiểu anh đang kìm nén tức giận.
"Tiểu Vãn, xuống đây!"
Hà Tiểu Vãn lúc này mới rời mắt khỏi màn hình, nhưng cô cũng chỉ khẽ nghiêng đầu ra phía sau.
"Ngài Bộ trưởng, sao thế? Tôi ngồi chỗ này rất thoải mái."
Cố An Tước nghiến răng, lặp lại lần nữa.
"Tôi nhắc lại lần cuối, xuống đây!"
Hà Tiểu Vãn quay mặt đi, dứt khoát nhìn thẳng về hướng lòng đường tấp nập.
Dù bây giờ anh có nổi giận đến mức phóng hỏa giết người đi chăng nữa, cô cũng không xuống đó ngồi với anh đâu.
Rầm!
Một tiếng động lớn khiến toàn thân xe không khỏi rung lên, chỉ thấy Cố An Tước đóng cánh cửa trong tay Nghệ Lâm lại, vòng lên trên ngồi hẳn lên ghế lái.
Nghệ Lâm: "..."
Hà Tiểu Vãn: "..."
"Bộ trưởng, anh làm tài xế, không hay lắm đâu..." Nghệ Lâm suýt phát khóc.
Nhưng ngay giây sau anh ta lại không dám chậm trễ mở cửa xe trèo lên, vì nếu không nhanh chân Cố An Tước sẽ phóng xe đi mất.
Nhìn bàn tay to lớn của anh thuần thục xoay vô lăng, mu bàn tay căng cứng đến nỗi hằn cả những đường gân xanh trông rất hung tợn.
Anh thật sự giận rồi.
...
Cuộc họp thượng đỉnh lần thứ hai bắt đầu lúc tám giờ sáng hôm sau.
Không khí căng thẳng một lần nữa tái diễn, nhưng Kane lại cảm nhận một loại không khí quỷ dị khác kinh khủng hơn nhiều.
Có lẽ...!do cô đang ngồi giữa Cố An Tước và Hà Tiểu Vãn chăng?
Hai người này từ lúc gặp mặt nhau ở thang máy cho đến bây giờ, không ai nói một câu nào.
Mặc dù Kane đã quen với việc Cố An Tước bình thường không phải người ồn ào...!nhưng ngay cả cô thư ký nhỏ kia cũng rất lạ.
Nhưng không thể không nói, nếu đã là người đẹp, dù có khóc lóc hay cười đùa, hay thậm chí là một cái nhăn mày...!đều có thể