Cả người bị anh ôm chặt, Hà Tiểu Vãn không thể nhìn rõ biểu tình trên gương mặt anh, nhưng giọng nói bên tai cũng đủ khiến người khác nhọc lòng suy nghĩ.
Cô chưa từng nghe qua những lời này của anh, nói đúng hơn, người đàn ông này chưa từng thể hiện một mặt yếu đuối và bất lực ra ngoài.
Cố An Tước chậm rãi xoay vai cô lại khiến cô không thể không nhìn thẳng vào anh.
Nói rồi anh hơi cúi người, cầm lấy "giấy chứng nhận kết hôn" đã lôi từ ngăn tủ bí mật kia từ trước đưa đến trước mặt cô.
Hà Tiểu Vãn hơi cúi đầu, toàn bộ nội dung trên tờ giấy nhanh phóng hiện ra trước mắt.
Chính là tờ giấy đó, nhưng bây giờ...!cô không thể nhìn thấy tên của anh xuất hiện.
Ba chữ Cố An Tước...!không hề tồn tại!
"Chuyện anh kết hôn, là giả."
"..."
Hà Tiểu Vãn nhìn "bằng chứng" trong tay anh rồi lại khó khăn ngẩng đầu nhìn.
Đôi đồng tử đen láy đầy nghiêm túc, ngay cả hàng lông mày rậm cũng nhíu chặt vì căng thẳng.
Thoáng vài giây sửng sốt cô mới phản ứng lại.
"Dựa vào đâu mà tôi tin được? Anh nói là giả thì nó sẽ giả sao? Ngộ nhỡ thứ này cũng là anh bịa ra thì sao?"
"Tiểu Vãn." Bàn tay to lớn của anh nắm chặt đầu vai cô, âm điệu trầm xuống.
"Có một vài chuyện không phải muốn là sẽ làm được.
Tôi biết thời gian qua đã khiến em khó chịu, thành thực xin lỗi."
Hà Tiểu Vãn cười nhạt.
"Xin lỗi là xong sao? Anh đâm một nhát sau lưng tôi, nợ này phải tính thế nào?"
Không ngờ cô chỉ thuận miệng nói vậy mà Cố An Tước đã nhét con dao gọt hoa quả vào tay cô thật.
Mũi dao sắc lẹm cách da thịt anh chỉ ba đốt ngón tay, lưỡi dao lạnh ngắt khiến cô chạm vào cũng vô thức rùng mình.
Đôi mắt kiên định của anh nhìn cô.
"Em đâm đi."
"..."
Cô hất tay anh ra, con dao găm trong tay cũng bị ném xuống đất phát ra âm thanh chói tai.
Nghệ Lâm cầm hồ sơ vừa từ phòng nhân sự đi tới chuẩn bị báo cáo, bất chợt bóng dáng Hà Tiểu Vãn lướt qua trước mặt, thoáng chốc đã khuất sau cột trụ cao ngất của tòa nhà.
Nghệ Lâm đánh mắt vào căn phòng, Cố An Tước cũng vừa từ phía phòng nghỉ sát vách đi ra.
"Ngài Cố, cô Hà...!chúng ta có cần cản lại..."
"Gọi Cố phu nhân."
Hoài nghi của anh ta trong phút chốc bị đánh tan, không tin vào tai mình mà hỏi lại.
"Sao cơ ạ?"
"Từ nay trở đi, Hà Tiểu Vãn chính là Cố phu nhân, người vợ hợp pháp của tôi chính là cô ấy."
...
Hà Tiểu Vãn vừa bước khỏi tiền sảnh Văn phòng Ngoại giao đã nhìn thấy xe của Hà Cảnh Minh đã đậu sẵn bên ngoài.
Hà Cảnh Minh bước xuống xe, nhìn thấy cô nguyên vẹn không một vết xước nào cuối cùng cũng yên tâm.
"Tiểu Vãn."
Nhìn thấy anh trai, Hà Tiểu Vãn cố gắng thả lỏng tinh thần.
"Cảnh Minh, khiến anh phải lo lắng rồi."
Lần đầu tiên nghe cô gọi tên anh như vậy, hành động chợt khựng lại, nhưng cũng chỉ trong giây lát, anh giúp cô mở cửa xe.
"Nếu biết anh lo lắng như vậy, lần sau đừng tùy tiện như thế nữa."
Hà Tiểu Vãn khẽ cúi đầu thật thấp, đột nhiên lại sợ mấy dấu hôn mờ mờ sau gáy lộ ra liền giơ tay che lại, nhàn nhạt đáp.
"Vâng..."
Nhớ lại mấy lời ban nãy của Cố An Tước, anh nói có chuyện muốn nhưng không làm được...!Rốt cuộc là chuyện gì?
...
Trên đường cao tốc ngoằn ngoèo dẫn vào sau núi, thân xe đen tuyền của chiếc BMW lấp ló như ẩn như hiện dưới rặng cây cao ngất của núi rừng Nam Dương.
Cố An Tước bước xuống xe, ném chìa khóa cho bảo vệ rồi sải bước vào trong.
Cánh cửa xám bạc dần hé ra, vừa nhìn thấy anh bước vào, người phụ nữ lao đến như một mũi tên nhưng bị người canh chừng giữ cản lại, quỳ ngay cạnh chân anh.
Cả gương mặt Dương Ân lem luốc đến thảm hại.
"Cố An Tước, anh không thể đối xử với tôi như thế được!"
Cố An Tước không nói gì, chỉ bước đến cạnh giường bệnh, nhìn một loạt thông số hiển thị trên máy theo dõi, gương mặt không chút biểu cảm.
"Anh phủi bỏ quan hệ với tôi cũng vô ích, chuyện anh kết hôn với tôi đã bị cả nước biết! Cho dù anh ly hôn, Hà Tiểu Vãn chắc chắn sẽ không tha thứ cho anh!"
Dương Ân nhìn bóng lưng cao ngất của anh không hề nao núng chút nào, nén chịu cơn đau ở cánh tay bị mũi tiêm đâm vào, hét về phía anh.
"Cô ấy sẽ không chấp nhận một người đàn ông đã có vợ! Cố An Tước, bên cạnh anh bây giờ chỉ có tôi thôi, chỉ có tôi mới xứng với cái ghế phu nhân Bộ trưởng đó anh biết chưa hả?"
"Ly hôn? Với ai?" Lúc này người đàn ông mới quay lại, thả tay vào túi quần, liếc mắt nhìn xuống.
"Cô muốn biết người đàn ông thật sự kết hôn với cô hôm đó là ai không?"
Dương Ân trợn trắng mắt, kinh hoảng lắc đầu.
"Cố An Tước...!anh đừng có lật lọng! Ban đầu anh nói chỉ cần tôi chữa bệnh cho bà nội anh, vị trí phu nhân nhà họ Cố sẽ là của tôi, bây giờ máu trong người tôi cũng bị anh rút cạn rồi, anh lại muốn đổi trắng thay đen hả?"
"Tôi nói?" Cố An Tước nhếch môi.
"Đúng là hứa sẽ cho cô làm phu nhân, nhưng