"Tôi tưởng một người thông minh như anh có thể biết rõ mối quan hệ này không thể tiếp tục được rồi chứ."
Người đàn ông bên kia thoáng im lặng, nhưng Hà Tiểu Vãn nào để anh có cơ hội nói tiếp chứ, cô nói tiếp.
"Cố An Tước, anh nghĩ tôi sẽ ngây thơ giống như năm 18 tuổi...!tin vào anh, tin vào tình yêu của anh, để rồi ôm mơ mộng hão huyền si mê không dứt à?"
"..."
"Cố An Tước, anh nói đúng...!lòng người rồi sẽ thay đổi, không ngoại trừ ai..."
Hà Tiểu Vãn khẽ cười, nhưng thâm tâm lại không vui nổi.
"Cũng muộn rồi, anh ngủ sớm đi, đừng trông chờ gì vào tôi nữa."
"Vãn Vãn..."
Tút...!tút...
Hà Tiểu Vãn cúp điện thoại, sau đó tháo sim điện thoại vứt vào thùng rác, làm một loạt hành động vô cùng trơn tru.
Xong một hồi, cô đứng dậy vào phòng tắm, nhìn bản thân trong gương, chỉ là gương mặt gầy đi ít nhiều, nhưng cô vẫn kéo môi mỉm cười.
Đôi mắt long lanh không rơi một giọt nước mắt nào.
Cùng lúc này ở một không gian khác, Cố An Tước gọi đi mà không được, điện thoại di động trong tay quật cường rơi mạnh xuống sàn, nứt toác.
Anh ngồi lại ghế, nhìn tấm ảnh trong góc một lúc lâu, sau khi hồi thần thì đưa tay day huyệt thái dương, cuối cùng lại thất thần ngồi đó đến nửa đêm.
"Ngài Cố..." Một lúc sau, tiếng của Nghệ Lâm từ phía cửa ra vào truyền đến.
Cố An Tước lúc này mới nâng mắt nhìn lên, thấy trên người cậu ta vẫn là bộ đồ công sở chỉ lạnh nhạt lên tiếng.
"Còn chưa về nhà à?"
Nghệ Lâm bước lại gần, nghe rõ câu hỏi của anh thì thoáng đơ người.
Xem ra tâm tình ngài Bộ trưởng hơi khác thường, nếu không thì sao có thể đột nhiên hỏi những câu lạ lẫm như này chứ?
"À...!vâng, tại vì còn một số văn kiện cần sắp xếp, tôi muốn làm cho xong để..." Nghệ Lâm hơi phấn khích vì được anh đột nhiên quan tâm như vậy, nhưng nói một lúc biết mình sắp lỡ lời nên mấy câu sau đành nuốt xuống.
"Để làm gì?"
"...!cũng không có gì, chỉ là cuối tuần sẽ cùng bạn gái đi xem phim..."
"..."
Quả nhiên nói xong câu này, cảm giác bầu không khí xung quanh càng quỷ dị hơn.
Lạnh đến âm độ.
Quỷ dị như thường lệ!
Cố An Tước ngồi trong bóng tối gần như không thể thấy rõ gương mặt anh, một lát sau anh ngoắc tay, ý nói anh ta có thể về rồi.
Nghệ Lâm hiểu ý, khẽ cúi đầu chào, trước khi đi còn không quên nhắc nhở.
"Vậy tôi xin phép đi trước, ngài Cố...!anh cũng nghỉ ngơi sớm đi, vài ngày nữa đến thành phố A, công việc ở đó hơi lộn xộn, tinh thần của anh cứ để như này thì không tốt lắm đâu."
"..."
...
Hà Tiểu Vãn dậy khá sớm, lúc nhìn qua cửa sổ thì trời mới chỉ hửng sáng, còn chưa cả thấy một tia ánh dương nào.
Chủ yếu là giấc ngủ không sâu, tỉnh dậy rồi thì không thể nằm thêm được nữa.
Cô dự định thay một bộ đồ thể thao đơn giản rồi chạy bộ quanh khu biệt thự.
Hôm nay là sinh nhật mẹ cô, vài tiếng nữa sẽ cùng Hà Cảnh Minh đến thành phố A, khó trách trong lòng háo hức đến nỗi không ngủ được.
Chạy được vài vòng lớn, phía chân trời cũng lộ ra tia sáng nhàn nhạt.
Đột nhiên phía trước có đèn xe chạy ngược về phía cô, Hà Tiểu Vãn vốn dĩ còn đang thầm nghĩ có người cũng dậy sớm giống mình, không biết có phải hàng xóm đi đâu về không.
Cho đến khi xe chạy về phía cô thì thả chậm tốc độ, Hà Tiểu Vãn mới nhận ra người đó là Phong Hi.
Nhìn thấy cô ấy, ít nhiều Hà Tiểu Vãn cũng xuất hiện vài suy nghĩ cùng hoài nghi.
"Cô Hà thật chăm chỉ