Đợi đến khi Phong Hi tỉnh lại, hai người đã ở trong xe đang tiến vào thành phố.
Phong Hi cảm thấy bên tai vẫn còn ù ù như đâm phải tổ ong, khẽ ngoảnh mặt sang, chỉ thấy được sườn mặt Hà Tiểu Vãn đang nghiêm túc lái xe.
Theo bản năng một lần nữa nhìn ra gương chiếu hậu, thấy phía sau không có bất kỳ chiếc xe nào đuổi theo phía sau mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Cố phu nhân, cô không sao chứ?" Lời vừa thốt ra, Phong Hi cảm giác như tự mình vả vào mặt mình.
Hà Tiểu Vãn vẫn không biểu tình câu gì, chỉ điềm đạm hỏi.
"Nhận ra người của ai không?"
Phong Hi hồi thần, lắc đầu một cách bất lực.
"Không đoán được."
"Tôi không bảo cô đoán."
Giọng điệu lạnh lẽo ngầm theo ý cảnh cáo thốt ra từ miệng Hà Tiểu Vãn khiến Phong Hi bất chợt lạnh gáy.
Ấn tượng ban đầu về một cô gái chân yếu tay mềm, nhìn qua là muốn yêu chiều của Phong Hi về Hà Tiểu Vãn tại giờ khắc này đã bị đập tan không còn một mảnh.
Nhìn thấu cục diện, ra tay nhanh gọn, cách thức hiểm hóc hạ gục đám người đó không phải một cô gái yếu đuối vô dụng có thể làm được.
Đã vậy còn khéo léo biết tận dụng địa hình để phát huy thế mạnh.
Phong Hi cúi đầu không nói câu nào, tự cảm thấy xấu hổ lẫn vô dụng.
Xe dừng trước phòng khám Dược Nhân.
Phong Hi lúc này mới ngẩng đầu, nhìn khung cảnh bên ngoài, chậm chạp vài giây không chịu bước xuống xe.
Hà Tiểu Vãn đi được vài bước đành nán lại.
"Sao thế? Không cần cái tay đó nữa đúng không?"
Nhắc mới nhớ, trên tay cô còn có một vết thương, chỉ là vết thương nhỏ, trải qua một thời gian sớm đã không còn cảm giác gì nữa.
Cả quá trình xử lý vết thương, hai người đều không nói một lời nào.
Phong Hi phát hiện, thậm chí ngay cả một cái nhíu mày khó chịu, Hà Tiểu Vãn cũng không thể hiện ra.
"Tôi xin lỗi..." Về tình về lý, câu này kiểu gì cũng phải nói.
Đều do cô suy nghĩ không chu toàn, không cứu được bản thân còn suýt nữa liên lụy người khác.
"Không phải lỗi của cô.
Ngày hôm nay đám người đó không ra tay, là chúng ta may mắn."
Câu nói này lại một lần nữa đánh vào tự tôn của Phong Hi.
Đào tạo từ tổ chức Garbi khắc nghiệt mà ra, sống hay chết chỉ có thể dựa vào nắm đấm của ai mạnh hơn, không hề tồn tại khái niệm may mắn.
"Nhưng mà, lúc nãy cô thả thuốc mê từ khi nào thế? Thứ đồ đó lợi hại thật." Lời này không có nửa điểm khen suông, tác dụng nhanh như vậy, có khi còn vượt trội hơn cả bom khói hiện giờ.
Hà Tiểu Vãn cất dụng cụ y tế vào hộp, lại tháo găng tay ra, liếc nhìn Phong Hi không nói lời nào.
Nếu không thể bảo vệ người khác, ít ra cũng phải bảo vệ được chính mình.
Lời này là Cố An Tước dạy cho cô.
Nắm đấm của phụ nữ không mạnh bằng đàn ông, trong tay lại không có súng hay bất cứ vũ khí nào có thể phòng thân, nếu không tự cứu mình, chỉ còn nước ngồi không chờ chết.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng động, chỉ thấy cửa phòng khám bị đẩy ra, người xuất hiện chính là Nghệ Lâm.
Nhìn thấy Hà Tiểu Vãn, anh ta lập tức cúi đầu đầy cung kính.
"Cố phu nhân, ngài Bộ trưởng muốn gặp cô."
Hà Tiểu Vãn thoáng ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên là quay sang chất vấn Phong Hi.
"Cô báo cho anh ấy từ khi nào thế?"
Phong Hi thoáng ngập ngừng.
"Lúc...!ở trên xe..."
...
Hình như đây là lần thứ hai cô đặt chân đến tổ chức Garbi.
Nơi này đào tạo điệp viên kín, tuyệt nhiên trụ sở căn cứ cũng vô cùng kín đáo, bảo mật.
Nghệ Lâm