"Để Phong Hi đưa tôi đi."
"Cái này thì không được."
Quả nhiên, Cố An Tước đang kìm nén tức giận.
Chỉ thấy tay anh cầm theo ly rượu, đi về phía lan can nhìn xuống võ đài.
Phong Hi vẫn đứng đó, không dám nhúc nhích.
"Luyện tập ba canh giờ!"
Lời vừa dứt, từ bốn phía cánh gà của võ đài lần lượt xuất hiện một tráng sĩ, dáng người thô kệch khỏe mạnh, đồng loạt tiến về phía võ đài.
Đối với Phong Hi mà nói, chẳng khác nào sắp bị cá mập nuốt chửng.
Nhưng cô ấy không hề mở miệng nửa lời, thậm chí một câu định tội cũng không có, chân sau mở thành một góc trụ, bày ra tư thế sẵn sàng nghênh chiến.
"Ngài Cố." Hà Tiểu Vãn nhìn bóng lưng anh.
"Tôi muốn biết cô ấy đã phạm lỗi gì?"
Cố An Tước vững vàng không ngoảnh mặt lại.
"Bị theo dõi lâu như thế mà không phát hiện nguy hiểm, nếu người trong xe lúc đó là em, hậu quả sẽ thế nào?"
Không phải ngẫu nhiên đám người đó đợi cô rời khỏi Nam Dương rồi mới xuống tay, còn phái theo rất nhiều người và xe chỉ để bắt một cô gái như thế.
Rõ ràng không phải đơn thuần là bắt người đòi cướp của.
"Bọn họ chỉ muốn bắt sống." Hà Tiểu Vãn nhìn ra sự lo lắng của anh, đúng là Phong Hi sơ suất, nhưng chính cô cũng không phát giác ra khác thường.
"Chúng muốn bắt sống, chẳng lẽ em cũng theo?" Cố An Tước hơi nghiêng đầu, sườn mặt nghiêm nghị như được đẽo gọt tinh tế dưới ánh sáng càng trở nên hung dữ hơn.
"Sau lưng là đáy vực." Hà Tiểu Vãn gằn giọng, khí thế chẳng thua kém đối phương là bao.
"Châm ngôn sống của tổ chức Garbi các anh là như vậy sao? Thà mất mạng chứ tuyệt đối không thể nhún nhường?"
Cố An Tước hừ lạnh, cô gái nhỏ là đang muốn nói đạo lý lùi một bước tiến hai bước với anh à?
"Vậy thì chứng tỏ Phong Hi chưa đủ mạnh." Sau đó lại hướng mắt về phía võ đài, âm điệu tàn nhẫn.
"Đánh!"
Nhận được lệnh, đám người kia bắt đầu bày ra thế tấn công, ngay giây sau tung một cước trời giáng từ phía bên phải, suýt chút nữa là đánh khuỵu Phong Hi.
Cũng may cô né được, từ đầu đến cuối chỉ phòng thủ.
"Cô ấy đang bị thương!" Hà Tiểu Vãn đứng dậy, đi đến chỗ anh, kiên quyết muốn bảo vệ cô gái dưới kia.
"Ngài Cố quên rồi sao? Anh đã sa thải cô ấy rồi."
Cố An Tước nhướn mày.
"Nếu Phong Hi có phạm sai lầm, cũng là tôi trừng phạt." Nói xong, Hà Tiểu Vãn dứt khoát đi xuống cầu thang lôi người từ trên võ đài xuống.
"Cố phu nhân, tôi cam tâm chịu phạt." Phong Hi biết mình tránh được một giờ chứ không tránh được một đời, huống chi đây là lỗi thuộc về trách nhiệm.
"Yên lặng đi, cô phế rồi ai lái xe cho tôi?"
Phong Hi: "..."
Rời khỏi căn phòng đó, Hà Tiểu Vãn mới thả vạt áo Phong Hi ra, phủi tay lạnh giọng.
"Lái xe đem thuốc đến phòng khám Dược Nhân giúp tôi."
Sự cảm kích từ tận đáy lòng khiến cho giọng điệu Phong Hi trở nên nhún nhường hơn.
"Vâng thưa phu nhân, nhưng mà chiếc xe đó...!hình như cũng không phải của cô, chiếc của cô..."
Hà Tiểu Vãn nhìn sang, lúc này mới nhớ ra.
"Gọi người của tứ hợp viện đến lấy, đó là xe của Trác sư huynh.
Còn chiếc ở vách đá thì không cần."
Phong Hi gật đầu tỏ ý đã hiểu, cũng nhanh chóng rời đi.
Cùng lúc đó, di động trong tay Hà Tiểu Vãn đổ chuông.
Cô chần chừ một chút mới nhận máy.
"Trác sư huynh."
"Sư muội, có chuyện gì không? Anh thấy em rời đi rất lâu rồi vẫn chưa quay về." Giọng điệu Trác Văn Thiên vô cùng lo lắng, nét mặt lúc đó của Hà Tiểu Vãn không tốt, anh lo cô sẽ gặp chuyện.
"Em về Nam Dương rồi.
Trác sư huynh yên tâm, không có gì nghiêm trọng cả."
Nghe cô nói vậy, Trác Văn Thiên cũng không tiện hỏi thêm.
Dù là chuyện gì đi nữa anh có biết cũng không cần thiết, quan trọng Hà Tiểu Vãn bình an là được rồi.
Hai người không nói chuyện điện thoại quá lâu.
Chỉ là cô không biết được, cuộc điện thoại vừa rồi đã bị Cố An Tước nghe thấy.
Chết tiệt, ban nãy lúc nói chuyện với anh, cũng không thấy giọng nói của cô nhẹ nhàng như lúc này.
"Thất thần cái gì thế?"
Hạ Kiều từ bao giờ đã vào trong phòng, nhìn người đàn ông đứng đó dõi theo hình bóng cô gái đã mất dạng từ lâu mà cười cợt.
"Bình thường cậu đều không muốn cô ấy đến đây cơ mà? Em dâu nhạy cảm với mùi máu lắm