"Vậy cậu có biết tại sao Hà lão gia trước khi lâm chung trao lại di thư cho tôi...!mà không phải người anh trai đầy trách nhiệm như cậu không?"
Hà Cảnh Minh không phản bác được nửa chữ.
Ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài, Hà Tiểu Vãn vô cùng sốt ruột.
Đã là mười bốn phút trôi qua.
Ngay lúc cô định ra ngoài, Hà Cảnh Minh đã kịp lúc quay lại.
Anh ngồi trên ghế phó lái, để cận vệ nãy giờ đứng ngoài canh chừng lái xe.
"Hai người vừa nói gì thế?" Cô lấy cho anh chai nước suối, thuận tiện hỏi dò.
Dù không biết hai người họ đã nói những gì trong mười lăm phút qua, nhưng nét mặt anh Hai đã nói lên tất cả.
Hà Cảnh Minh chỉ nhận lấy chai nước rồi cầm trong tay, quay sang nhìn cô, giọng chắc nịch.
"Món nợ này, sớm muộn gì anh cũng giúp em tìm cậu ta tính sổ."
Tia sáng trong mắt người con gái cứ như vậy mà vụt tắt, cô cụp mắt, gương mặt đượm buồn.
Quả nhiên lần này Cố An Tước đã quyết định rõ ràng.
Lấy Dương Ân, là quyết định không một ai có thể thay đổi của anh.
...
Còn một chuyện quan trọng hơn hôn sự này, Hà Cảnh Minh đợi đến lúc quay về mới hỏi cô.
Hai người một trước một sau bước vào căn biệt thự, người giúp việc tiến đến giúp anh cất áo khoác ngoài.
Hà Cảnh Minh đưa áo khoác cho người làm xong, quay người hỏi cô.
"Hôm nay em định xuất cảnh?"
Hà Tiểu Vãn đã thay xong một đôi dép thoải mái, nghe câu hỏi đột ngột của anh thì không khỏi chột dạ.
Cô còn định đến nơi mới báo cho anh biết rồi lấy tạm lý do tính chất công việc gấp gáp là được.
Nhưng sự thật lại không đối tốt với cô dễ dàng như thế.
Còn suýt nữa không thể quay về gặp lại anh Hai...
Hà Cảnh Minh đứng cách vài bước chân, gương mặt còn đang nghi hoặc chờ câu trả lời của cô thì bất chợt, cái bóng nhỏ cứ thế lao vụt tới, đem hương hoa phong lan thoang thoảng nhào vào lòng anh.
"Em xin lỗi, anh Hai..."
Toàn thân Hà Cảnh Minh cứng đờ tại chỗ.
Trong một khoảnh khắc nào đó, lời cảnh cáo của người đàn ông kia lại hiện lên trong đầu.
[Cậu lấy tư cách gì để hỏi tôi câu này? Người thân ruột thịt của cô ấy? Hay chỉ là người anh trên danh nghĩa?]
Đột nhiên Hà Cảnh Minh lại có cảm giác bản thân không đủ tư cách để nhận cái ôm của Hà Tiểu Vãn.
"Tiểu Vãn..." Cổ họng anh lạc hẳn đi.
"...!Nếu hôm nay em ở sân bay gặp chuyện, anh phải nói với Hà lão gia thế nào đây..."
"Sẽ không có chuyện đó đâu." Hà Tiểu Vãn vội lấy tay che miệng anh.
"Ông nội luôn ở cạnh em, ông ấy trông chừng em rất tốt, không để em phải gặp chuyện gì đâu..."
Hà Cảnh Minh biết những lời này cô nói ra là muốn xoa dịu cảm giác tội lỗi của anh, nhưng anh vẫn không thể yên tâm được.
"Anh hy vọng em có thể bình an trưởng thành, luôn sống hạnh phúc."
"Phải." Hà Tiểu Vãn ngẩng đầu nhìn anh, nét mặt trong giây lát nghiêm túc đến đáng sợ.
"Vậy nên chuyện trưởng thành khác, chuyện quá khứ khác...!chúng ta không nên cứ mãi lôi chuyện lúc nhỏ chưa suy xét thấu đáo để làm khó người ta."
Hà Cảnh Minh thoáng sững người.
Cô đang nói đến chuyện lập giao ước của mình với Cố An Tước.
"Cậu ta không đáng để em phải hy sinh."
"Vậy anh muốn em phải giành giật với người kia sao?" Hà Tiểu Vãn hỏi ngược lại.
Đây cũng không phải kết cục mà anh muốn.
Suy cho cùng, người đứng ngoài cuộc từ đầu đến cuối chỉ có anh, nhìn bóng lưng cô gái ngày càng xa dần, thâm tâm anh có chút xót xa.
Hà Tiểu Vãn trở lại phòng ngủ, chuông điện thoại cũng lập tức reo lên.
Là số máy của Cố An Tước.
Hà Tiểu Vãn chần chừ rất lâu không bắt máy.
Nhưng người bên kia rất kiên nhẫn, gọi đi gọi lại tận ba cuộc.
Cuối cùng anh cũng đợi được cô hồi âm.
Người đàn ông ngồi trên trực thăng, dưới bầu trời chập choạng tối, Cố An Tước mơ hồ nhìn thấy đường về nhà.
"Bộ trưởng Cố, anh tìm tôi?"
"Ừm." Anh nhìn ra xa, giọng nói ngọt ngào của cô khiến anh an tâm hơn rất nhiều.
"Tối nay đến nhà tôi."
Hà Tiểu Vãn cảm thấy nực cười.
"Anh lấy tư cách gì mà yêu cầu vô lý như vậy chứ?"
Ngón tay Cố An Tước gõ xuống tay vịn, anh cũng cười.
"Không phải em muốn nghe tôi giải thích sao? Đến đây, tôi cho em một lời giải thích."
"Tôi không cần nữa." Hà Tiểu Vãn quả quyết.
Nụ cười bên khóe miệng người đàn ông nhanh chóng vụt tắt như đốm lửa tàn, suýt dọa Nghệ Lâm ngồi phía trên đang hóng chuyện.
"Di thư cũng không c ần sao?"
...
Bảy giờ tối, Biệt viện Cố gia.
Dương Ân ngồi trên kỷ trà, trên người là bộ lễ phục màu xanh rêu dài qua gối.
Ấm trà trên tay đã nguội, cô ta đang trông chờ Cố An Tước trở về.
Lại nói về mối quan hệ của cô ta và Cố An Tước, từ ngày kết hôn đến bây giờ hầu như chưa nổi một lần chung chăn gối, thậm chí một đêm động phòng đúng nghĩa cũng không.
Dương Ân đưa mắt nhìn người phụ nữ ngồi bên cạnh.
Hừ, rốt cuộc cũng là vì con nhóc này mà ra!
"Hà tiểu thư, trời cũng muộn rồi, có tôi đợi anh Cố là đủ, cô nên về đi." Ngữ điệu từ tốn, nhưng rõ ràng thái độ tỏ ý ghen ghét.
Hà Tiểu Vãn lúc này mới nâng mắt nhìn lên, ngữ khí lãnh đạm.
"Cố phu nhân, chuyện của ông nội tôi cô