Vốn dĩ Hạ Kiều đang dương dương tự đắc khi bản thân nhìn thấu được tâm tư của tên cáo già kia thì Cố An Tước đã nói một câu khiến anh nín thinh.
"Nói tôi toan tính, chẳng phải cậu cũng lặn lội đến tận Doha lừa Sở Mặc về đây làm chân chạy vặt cho cậu à?"
Hạ Kiều trừng mắt quát: "Cái gì mà chân chạy vặt hả? Cô ấy không phải chân chạy vặt!"
Cố An Tước nhếch miệng cười: "Tôi cũng đâu có ý gì, cậu nhảy cẫng lên làm gì? Dù sao hao tâm phí sức như thế, hẳn cậu cũng ưng người ta ở điểm nào rồi."
Hạ Kiều: "..."
Thứ trưởng Hạ mặt đỏ tía tai, vuốt mặt chột dạ quay người muốn bỏ trốn.
Cốc...!cốc...
Vừa hay, em dâu đến thật đúng lúc!
Nhìn thấy Hà Tiểu Vãn đẩy cửa từ bên ngoài, Hạ Kiều lập tức nháy mắt với Cố An Tước, sau đó thừa cơ cong giò bỏ chạy.
"Em đến không đúng lúc hả?"
"Xong việc rồi." Cố An Tước nhìn đĩa hoa quả trong tay cô, rũ mi mắt che giấu nét cười, đến sô pha ngồi xuống vẫy tay với cô.
"Lại đây."
"Oh..." Hà Tiểu Vãn thuận tay đóng cửa lại, đặt thứ đồ trong tay xuống, ngồi phía đối diện.
"Thuốc từ phòng khám Dược Nhân, đích thân lão Quý bốc đấy.
Uống thuốc bắc sẽ không nóng trong người, chỉ là hơi đắng thôi.
Nhưng em đem hoa quả rồi."
"Ừm..." Cố An Tước thả lỏng cơ thể trên ghế, phóng ánh mắt về phía cô, Hà Tiểu Vãn vừa đặt mông xuống liền cảm giác có ánh mắt đang dõi theo, không tự chủ mà ngẩng đầu nhìn anh.
"Tay tôi còn đau lắm, qua đây giúp tôi uống thuốc đi."
"..."
Tầm mắt Hà Tiểu Vãn lập tức đông cứng lại.
Thấy cô không có phản ứng gì, Cố An Tước cũng không vội.
Trong hoàn cảnh này, anh biết rõ cô chắc chắn sẽ thỏa hiệp.
Đúng như anh nghĩ, chỉ thấy Hà Tiểu Vãn đứng dậy, có chút không tình nguyện bước về phía anh.
Ngay lúc cô ngồi xuống, một tay to lớn từ phía sau lưng cô ôm lấy, kéo cả người Hà Tiểu Vãn về một phía, suýt chút nữa ngã vào lòng anh.
Hà Tiểu Vãn trừng mắt nhìn anh.
Nhanh chóng đem bát thuốc đen ngòm tới dùng miệng thổi hơi nóng.
Cố An Tước rất hưởng thụ những khoảnh khắc thế này, nhìn cô phồng má thổi hơi đến thất thần.
Nếu có thể, anh chỉ muốn cô tin một điều rằng, cả thể xác và tâm trí của anh đều bị cô đánh cắp rồi.
Chính bản thân cũng không lý giải được, bản thân lại yêu cô nhiều đến thế...
Uống xong bát thuốc, Cố An Tước nhắm chặt mắt cảm nhận thứ thuốc đắng ngắt đó đổ vào cổ họng, nhưng không hé miệng kêu nửa chữ.
Cho đến khi có trợ lý tiến vào báo cáo công việc.
Hà Tiểu Vãn đặt chiếc bát rỗng lên bàn, có ý muốn rời đi.
"Em đi trước..."
"Không cần."
"Ngài Cố!"
Hà Tiểu Vãn cao giọng, vừa đứng dậy rời đi lại bị người đàn ông kéo ngược trở lại, trực tiếp ngồi hẳn lên đùi Cố An Tước.
Trong lúc người trợ lý đang sắp xếp văn bản trên bàn làm việc nghe thấy động tĩnh, cố gắng nín thở không dám nói câu gì.
"Đắng."
"Hả?" Khuôn mặt cô nóng rực, biết là không thể thoát khỏi nên lựa chọn buông bỏ.
"Thuốc đắng." Cố An Tước chậm rãi lặp lại.
"Nên?"
Cố An Tước hất cằm về phía bàn trà.
"Đút cho tôi."
Hà Tiểu Vãn nhìn theo ánh mắt anh, mím môi chần chừ, lại lén nhìn người trợ lý bóng lưng cứng ngắc đang xếp tài liệu cách đó không xa, miễn cưỡng thỏa hiệp.
Người trợ lý phát hiện bản thân vào không đúng lúc, nét mặt cứng ngắc xoay lưng lại báo cáo.
"Khụ khụ...!ngài Bộ trưởng..."
"Cứ nói đi."
"Vâng..."
Miếng táo ngọt đưa đến bên miệng, người đàn ông lại xấu xa ngậm lấy đầu ngón tay cô, hại Hà Tiểu Vãn run sợ suýt nữa la thành tiếng.
"Cố An Tước!"
"Hửm?"
Nhân lúc anh mở miệng cô lập tức thu tay về, người này càng lúc