Hạ Kiều vừa trở lại phòng làm việc đã nhận được một "món quà bất ngờ".
Bất ngờ thì có bất ngờ, nhưng không phải món quà.
Hạ Kiều nhìn người phụ nữ đang uốn éo ở trước mặt, anh chỉ liếc qua một cái, sau đó không quan tâm nữa, lạnh mặt ngồi một chỗ.
"Đem thứ gì đến đây?" Hạ Kiều chỉ tay vào đống đồ la liệt trên bàn, túi to túi nhỏ, nhìn qua cũng không đoán ra là thứ gì.
Sở Vũ cong môi cười, đôi mắt hạnh nhân nheo lại đầy hạnh phúc.
"Quà của anh đấy."
Nói rồi bước đến, không kiêng dè ngồi xuống ngay bên cạnh, mái tóc dài còn vương lại chút hương nguyệt quế mà khi nãy cô mới từ salon chăm sóc tóc về, mùi hương này Hạ Kiều rất thích.
"Em vừa đấu giá ở Doha về đó! Nghe nói là vật phẩm tiến cống, nhìn sơ qua là biết cổ vật nghìn năm, đảm bảo anh sẽ thích!"
"Đảm bảo tôi sẽ thích?" Hạ Kiều nhướn mày, thân thủ bất động, có chút khinh miệt ném ánh mắt về phía Sở Vũ.
Sở Vũ thoáng đờ người.
Giọng điệu này...!liệu có phải đồ đem từ quê hương của người phụ nữ Sở Mặc kia khiến anh có ác cảm với cô không?
"Anh không thích quà, hay không thích người tặng quà?" Sở Vũ xoay eo, đôi mắt đầy ủy khuất nhìn anh.
"Cô đoán xem?" Hạ Kiều nhếch môi, nếu không phải trưởng bối gây sức ép, bắt anh phải đối xử tử tế với người phụ nữ này, một nơi như văn phòng Ngoại giao sao có thể để cô ta tùy tiện ra vào, còn leo hẳn lên phòng làm việc của anh?
Chắc chắn đã bị loại từ vòng gửi xe từ lâu rồi.
Nhìn gương mặt khó ở kia, Sở Vũ bĩu môi đoán.
Chắc chắn là cả hai rồi!
Nhưng cô ta mặc kệ, quà đã đem đến, người cũng đã tới, có đánh chết cũng không đuổi được cô về đâu!
Sở Vũ rướn người về phía người đàn ông, mon men dựa lưng vào bờ vai rắn rỏi của anh, quay nửa gương mặt xinh đẹp sang, tạo ra một tư thế ám muội giữa hai người.
"Có phải em không am hiểu cổ vật, không thể bầu bạn tâm sự với anh như người phụ nữ kia, nên anh không thích?"
"Thôi nào, quay qua đây nhìn người ta một cái đi!" Sở Vũ hậm hực.
"Cùng một họ Sở, khác mỗi chữ Mặc, tại sao lại tàn nhẫn đối xử với người ta như thế chứ?"
Từ khi biết người đàn ông này cho đến bây giờ, Sở Vũ đều rõ trong lòng anh chỉ có duy nhất người phụ nữ tên Sở Mặc kia.
Tâm trí, thể xác đều ở chỗ cô ấy, nhưng như vậy thì sao chứ? Nhất kiến chung tình làm gì có trên đời? Đã vậy còn là Hạ Kiều? Không thể nào! Cô đến với anh sớm hơn người phụ nữ kia, tâm tư anh thế nào, cô chỉ cần liếc qua là biết.
Vậy nên chỉ cần có cơ hội, cô tuyệt đối không thể bỏ lỡ.
Cũng chính lúc này, cửa phòng bị đẩy ra khiến cả hai người đồng loạt đổ dồn ánh mắt về một phía.
Là Sở Mặc!
Hay thật, vừa nhắc đến tào tháo là tào tháo tới rồi.
"Xin lỗi, tôi ra ngoài trước..." Sở Mặc suýt chút nữa làm rơi tập tài liệu trong tay, vội vàng quay mặt đi, nhanh như cắt xoay người đóng cửa lại.
"Sở Mặc!" Hạ Kiều hoảng hốt hét lên, đôi chân dài chạy ra ngoài, còn vô tình xô ngã Sở Vũ.
"Hạ Kiều, anh đi đâu đó?"
Sở Mặc vừa đi được vài bước, Hạ Kiều đã nhanh chóng đuổi kịp, còn ngang tàn ôm lấy eo cô ép vào tường không để cô chạy thoát.
Xung quanh toàn là nhân viên đi lại, Sở Mặc bị hành động của anh chọc tức.
"Thứ trưởng Hạ! Anh để tôi đi!"
Nhưng dưới tầm mắt của Hạ Kiều, anh lại cảm thấy cô đang ghen hơn.
"Sao thế? Vừa đến đã quay đầu đi rồi?" Hạ Kiều mặc kệ gương mặt Sở Mặc đang hồng rực, cũng chẳng quan tâm đang ở nơi nào, túm lấy cái cằm nhỏ của cô, khẽ cúi người xuống.
"Nhát thế à?"
Hơi thở lành lạnh của Hạ Kiều sượt qua mũi, dọa Sở Mặc càng lúc càng cuống cuồng tay chân.
"Tôi chỉ biết anh đang tiếp khách, theo thường lệ phải tránh mặt đi." Sở Mặc nghiêng đầu né tránh.
Hạ Kiều khẽ cười, nắm được chi tiết trọng điểm trong lời nói của cô, hài lòng buông tay cô, chuyển thành đút hai tay vào túi quần, dáng vẻ nhàn nhã nhìn xuống.
"Đúng rồi, cô ta là khách.
Tôi cũng không muốn tiếp nữa..."
"Nên là...!có thể làm phiền thư ký Sở giúp đỡ không?"
Sở Mặc cảm thấy vô cùng bất mãn, nhưng chỉ có thể trừng mắt với anh rồi ngoan ngoãn nghe theo.
Cái tên đàn ông đào hoa chết tiệt này! Suốt ngày chỉ biết gây rắc rối!
Quay lại phòng làm việc, nhìn thấy Sở Vũ vẫn ở đó, nằm dài ra ghế tạo thành tư thế quyến rũ, nhìn thấy hai người một trước một sau quay lại thì liền cười tươi.
"Anh