Nghiêm Khả Khả quay đầu, nhìn theo tầm mắt của Phó Tăng Kiên.
Giờ cô mới nhận ra không ngờ Cố Thần cũng tới đây, vừa khéo cũng mang đồ ăn vặt tới.
Không giống như cô, Nghiêm Thảo dứt khoát mở hộp ra, yên tâm hưởng thụ đồ ăn ngon.
Đọc truyện tại đây.
Không biết hai người đang nói chuyện gì, mà Nghiêm Thảo khoa tay múa chân xoay một vòng trước mặt Cố Thần, dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu.
Từ khi về nước, đây là lần đầu tiên Nghiêm Khả Khả xuất hiện ảo giác như đang mơ khi nhìn thấy Cố Thần.
Có lẽ anh cũng nhận ra tầm mắt của cô, nên nghiêng đầu liếc nhìn cô, nhưng cô chưa kịp phản ứng gì thì anh đã thu hồi tầm mắt.
“Khả Khả, cô nói thử xem bọn họ thật sự là bạn bình thường à?” Phó Tăng Kiên đứng phía sau nở nụ cười ẩn ý.
“Chuyện tôi còn chưa lo xong, thì lấy đâu ra tâm trạng để lo chuyện người khác.” Nghiêm Khả Khả quay đầu, như đang hờn dỗi cắn một miếng đồ ăn trong tay Phó Tăng Kiên.
Có lẽ bị khúc nhạc dạo ngắn này ảnh hưởng, nên trạng thái Nghiêm Khả Khả càng tồi tệ hơn.
Đạo diễn tức giận quát, cắt mấy cảnh liên tiếp.
“Nghiêm Khả Khả, cô còn đóng phim làm cái gì, hạng người như cô tới đây để kéo thấp ngưỡng cửa hành nghề xuống à?” Liên Hồng Đăng chỉ đích danh cô mắng nhiếc.
Nghiêm Khả Khả đỏ mặt đáp: “Tôi... xin lỗi, mong ông cho tôi một cơ hội cuối cùng, tôi tìm được cảm giác rồi.”
Ngoài việc xin lỗi, cô thật sự không nghĩ ra lời nào khác để ứng phó.
“Bên ánh sáng còn đứng ngây ra đó làm gì? Làm được thì làm còn không thì cút!” Liên Hồng Đăng hừ lạnh, chửi gà mắng chó.
Tính khí Liên Hồng Đăng nóng nảy, lại mắng chửi thậm tệ, nhưng địa vị ông ta vẫn bày ra đó.
Mấy người khác bị liên lụy không dám phản bác, nhưng lại thầm chuyển nỗi oán hận lên kẻ đầu sỏ Nghiêm Khả Khả.
Dù không ai nói ra nỗi oán hận này, nhưng Nghiêm Khả Khả có thể cảm nhận rất rõ.
Cô có thể hiểu được, nhưng áp lực cũng tăng lên gấp bội.
Lời thoại sắp tới của cô là gì?
Đầu óc Nghiêm Khả Khả trống rỗng, miệng không ngừng run rẩy, thậm chí thái dương còn toát mồ hôi căng thẳng.
“Dừng lại!” Đúng lúc này, bỗng có người lên tiếng phá vỡ sự yên tĩnh.
Nghiêm Khả Khả ngạc nhiên quay đầu tìm người “cứu vớt” cô.
Nhưng Cố Thần chẳng thèm liếc nhìn cô, mà nói thẳng với Liên Hồng Đăng: “Hôm nay quay cảnh người khác trước đi, tôi có việc muốn tìm Nghiêm Thảo.”
Mấy người không có bản lĩnh thật sự, nhưng hậu đài thì người sau càng vững chắc hơn người trước.
Rõ ràng tâm trạng Liên Hồng Đăng lại hạ xuống hai độ.
Nhưng nể mặt Cố Thần, nên ông không vạch trần tại trận.
Ông không tình nguyện tuyên bố bỏ qua cảnh này, quay mấy cảnh khác trước.
Lúc này Nghiêm Khả Khả đang run lẩy bẩy mới thở phào nhẹ nhõm, lặng lẽ nhìn Cố Thần.
Nghiêm Thảo chạy tới bên Cố Thần, nghi ngờ hỏi: “Thần, anh có chuyện gì phải nói ngay lúc này vậy?”
“Không có gì, gần đây công ty hơi bận, chắc anh không thể tới đây được, nên muốn dẫn em đi ăn trước.” Cố Thần dịu dàng giải thích.
Chỉ có mình anh mới biết, rốt cuộc tâm trạng mình đã chấn động thế nào.
Dù là mới đầu, anh tức giận khi thấy Nghiêm Khả Khả và Phó Tăng Kiên quấn quýt bên nhau.
Đến khi thấy Nghiêm Khả Khả quay phim bị gây khó dễ, hoảng loạn tại chỗ, anh lại nổi lòng thương cảm...
Anh luôn bất giác đi theo Nghiêm Khả Khả.
Hình như Nghiêm Thảo không nhận ra sự khác thường của Cố Thần, nên ngoan ngoãn gật đầu đáp: “Vậy để em đi tháo đồ trang sức đã, anh đợi em một lát.”
Đợi Nghiêm Thảo rời đi rồi, Nghiêm Khả Khả mới hít sâu một hơi, đi tới chỗ Cố Thần.
“Cảm ơn anh, tôi sẽ nhanh chóng tìm được trạng thái.” Nghiêm Khả Khả nở nụ cười cứng nhắc.
Cô mặc kệ Cố Thần cắt ngang việc quay phim vì lý do gì, nhưng dù gì anh cũng cứu cô ra từ “đường cùng”.
Lúc này Cố Thần mới nhìn thẳng vào cô, quan sát cô từ trên xuống dưới, rồi lạnh mặt đáp:
“Thay vì dành tâm trí vào những nơi vô bổ, không bằng cô dành chút thời gian cho công việc của mình, người mà ngay cả công việc chức trách của mình cũng làm không tốt, thì không có tư cách để nói chuyện yêu quý.”
Nói xong, anh xoay người đi vào phòng nghỉ của Nghiêm Thảo, để lại mình Nghiêm Khả Khả đứng dưới nắng hoa đầu chóng mặt.
Cố Thần là thiên tài, đâu hiểu được người dựa cố gắng để bước về phía trước như cô?
Huống hồ, khuôn mặt đẹp này của cô có thể giúp cô thuận tiện về mặt nào đó, nhưng đồng thời cũng khiến cô chịu