Phản ứng của cô giống như những gì Lạc Dương nghĩ.
Nghiêm Khả Khả bật khỏi chỗ ngồi ngay, kinh ngạc nói: “Giờ bà ấy đang ở đâu? Bà ấy sống thế nào? Sao cậu không nói sớm cho tôi biết?”
“Nếu em nói sớm cho chị biết, thì sáng nay chị có thể quay tốt không?” Lạc Dương lườm cô, không tán thành câu nói của Nghiêm Khả Khả.
Nhưng dù anh không nói cho cô biết, thì cô vẫn quay chưa đạt yêu cầu.
Trong lòng Nghiêm Khả Khả trả lời, suy cho cùng là không nói ra để làm người lo lắng.
Cập nhật sớm nhất tại.
“Chiều nay tôi không có lịch, giờ chúng ta đi tìm bà ấy đi.” Vẻ mặt cô đầy mong chờ, ánh mắt cũng sáng lên.
Thật ra Nghiêm Khả Khả không có ấn tượng sâu đậm với mẹ mình.
Lần cuối cùng hai người gặp mặt là hơn 20 năm về trước, mẹ cô đã đưa cô về nhà họ Nghiêm.
Sau đó cô có tiền rồi, thì luôn nhờ văn phòng thám tử của Lạc Dương tìm kiếm tung tích mẹ mình, nhưng vẫn không có kết quả.
Cho đến khoảng thời gian trước, Cố Thần lấy địa chỉ mẹ cô ra để bàn chuyện ly hôn với cô, lúc đó trái tim đã bình ổn của cô mới xao động lần nữa.
Vị trí mà Lạc Dương tìm được là một thị trấn nhỏ ở vùng ngoại ô thành phố B.
Thị trấn này vừa nhỏ vừa thê lương, quả thật khác biệt một trời một vực với thành phố B xa hoa.
Nếu không phải vì tìm người, sợ rằng Nghiêm Khả Khả sẽ không biết đến tên nơi này.
Bọn họ đi qua mấy con đường xóc nảy, cuối cùng cũng tìm thấy được điểm đến – là một tầng hầm đổ nát đơn sơ.
Chưa nói đến môi trường ở đây thế nào, chỉ cần ngửi thấy mùi hỗn tạp tràn ngập trong không khí, đã khiến người khác không thể chịu đựng được rồi.
Nghiêm Khả Khả nhíu mày, nắm chặt áo T-shirt trắng sạch sẽ của mình, mới lọt qua được đống phế phẩm hỗn loạn bên cạnh để tới trước cửa, rồi đập cửa.
Trái tim thấp thỏm của Nghiêm Khả Khả dần bình tĩnh lại, tay cô đã gõ cửa đến phát đau rồi, nhưng bên trong vẫn không động tĩnh gì.
“Em cảm thấy người như mẹ chị, sẽ không thể nào ở những nơi như này để chịu khổ được.”
Nghiêm Khả Khả chưa kịp nói gì, Lạc Dương đã nói ra nghi vấn khi văn phòng thám tử của anh cung cấp tin tức.
Nhưng Nghiêm Khả Khả lại lắc đầu: “Không đâu, nếu bà ấy có thể bảo một đứa trẻ sáu tuổi như tôi trả thù nhà họ Nghiêm, thì chắc chắn phải có kế hoạch khác.”
Nghĩ đến ký ức buồn cười đó, Nghiêm Khả Khả không khỏi chế giễu, nhưng nhanh chóng kiên định nói: “Tôi phải tìm được bà ấy trước khi bà ấy gây ra rắc rối lớn.”
Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ ích kỷ tư lợi, xem trọng quyền lợi, thì có thể gây ra rắc rối lớn gì?
Lạc Dương thầm khinh thường, nhưng không phản bác lại.
Anh đi tới tiếp tục công việc thay Nghiêm Khả Khả, dùng sức đập mạnh cánh cửa tầng hầm.
Quả nhiên lần này đã có người ra mở cửa, nhưng là căn hộ đối diện.
“Hai người làm gì thế? Nếu còn đánh thức tôi nữa, có tin tôi đánh chết hai người không?”
Trước mặt hai người là một người đàn ông cao lớn, trước ngực có xăm hình một con cọp, trông hơi đáng sợ.
“Tôi muốn hỏi thăm một chút, người phụ nữ sống trong căn nhà này còn ở đây không?” Lạc Dương đi tới một bước, rút mấy tờ polime trong ví tiền ra đưa cho người đàn ông cao lớn.
Khuôn mặt mất kiên nhẫn của người đàn ông cao lớn nhất thời thay đổi, thậm chí còn nở nụ cười nịnh nọt đáp: “Hai người tìm Trần Phương à? Bà ta đã sớm chuyển đi nơi khác rồi.”
Trần Phương là tên mẹ Nghiêm Khả Khả.
“Vậy anh có biết bà ấy chuyển đi đâu không?” Nghiêm Khả Khả không nhịn được lên tiếng, tâm trạng hơi kích động.
Người đàn ông cao lớn quan sát Nghiêm Khả Khả một lượt, mặc dù cô che kín mít từ trên xuống dưới, nhưng không khó để nhìn ra cô là một người đẹp.
Quan trọng nhất là cô mặc đồ hiệu sạch sẽ, dưới sự nổi bật của môi trường “rác rưởi” này, thì càng trở nên lạc lõng.
Lạc Dương sợ Nghiêm Khả Khả bị bại lộ, nên lặng lẽ ngăn cách tầm mắt của người đàn ông cao lớn, rồi rút thêm mấy tờ tiền mặt đưa cho anh ta.
Trước mặt đồng tiền, mọi sự nghi hoặc đều trở về con số 0.
“Trước đó cũng có một nhóm người tới hỏi thăm Trần Phương, hôm sau bà ta biết được chuyện này nên dọn đi rồi.”
Trước đó, chẳng phải là đám người