Mùa hè bất tình lình đến, mùa của những ánh nắng chói chang.
Một buổi sáng, Dương Minh nằm dài trên giường.
Dì giúp việc gõ cửa, gọi cậu dậy ăn sáng.
Dương Minh lười nhác đứng dậy thay đồ.
Ông bà nội đã ngồi sẵn ở bàn ăn, chỉ chờ một mình cậu.
Thấy cậu đi tới, bà nội liền kéo cậu lại.
- Hôm nay nấu toàn những món con thích.
Ăn nhiều một chút, nếu không ngồi máy bay sẽ bị đói.
Dương Minh vỗ vỗ tay bà nói:
- Bà lo gì chứ? Trên máy bay có đồ ăn mà.
Bà nội nhíu mày.
Đồ ăn trên máy bay làm sao mà được tốt như đồ nhà ta tự nấu chứ? Không biết có sạch sẽ, đảm bảo hay không nữa!
Ông nội đặt cốc nước xuống, hỏi:
- Đồ đã xếp xong hết chưa?
Cậu vừa ăn vừa gật đầu.
Chỉ còn mấy thứ đồ linh tinh.
Ăn xong lên xếp nốt là được.
Xong bữa sáng, cậu trở về phòng.
Từ trong ngăn kéo, cậu lấy ra mấy thứ đồ, trong đó có một đôi gang tay len.
Là hôm sinh nhật được một người tặng.
Lúc đưa cho cậu, hai má đỏ như trái cà chua.
Ngượng là đúng thôi, ai lại tháng hai đi tặng đồ dùng của mùa đông cơ chứ? Cậu nhìn nó một lúc sau đó tìm một chiếc hộp mới cẩn thận đặt vào.
Mọi việc xong xuôi, từ bên dưới vọng lên tiếng gọi:
- Dương Minh, cháu xong chưa?
- Xong rồi.
Cậu kéo vali xuống lầu.
Ông bà nội cũng xách túi đứng dậy.
- Tài xế đợi sẵn ở ngoài rồi.
Mau đi thôi.
Lần này trở về nhà, cũng không thấy có gì vui vẻ.
Hà Tịch rảnh rỗi giúp mẹ dọn dẹp cửa tiệm, thời gian còn lại thì đến thư viện học.
Mấy tháng hè trôi qua nhanh như gió thoảng.
Cô vẫn sống một cuộc sống đơn điệu, không màu sắc.
Khi thoảng Tử Lý sẽ chạy đến tìm cô đi chơi, mẹ cô thì ủng hộ hết mình, còn doạ nếu không đi thì cắt tiền tiêu vặt.
Lần này Tử Lý gọi, còn nói có bọn Tống Đại Nghĩa.
Hà Tịch nghĩ rằng ai đó cũng sẽ đến.
Dù sao sau một khoảng thời gian dài không gặp mặt, cô có chút tò mò.
Chỉ là tò mò chứ không có ý gì khác.
Đến quán thịt nướng, Tử Lý kéo cô đến cái bàn trong góc.
Mùi thịt nướng chín thơm xộc vào mũi khiến cái bụng đói của cô thêm cồn cào.
Tống Đại Nghĩa thấy bọn họ liền bày ra cái mặt ai oán:
- Tôi nướng xong cả đĩa thịt rồi các cậu mới xách mông tới!
Bọn họ đi tới, phát hiện còn có Châu Bích.
Tử Lý bất ngờ:
- Châu Bích cũng ở đây à?
Âu Tuấn kéo bọn họ ngồi xuống.
Càng đông càng vui mà.
Hà Tịch vừa ăn vừa nhìn ra phía cửa, thỉnh thoảng có một vài người bước vào rồi lại bước ra, nhưng toàn là những bóng dáng lạ lẫm.
Âu Tuấn vừa cắt thịt vừa hỏi:
- Lâu rồi không thấy Dương Minh nhỉ?
Tống Đại Nghĩa phất tay:
- Không thấy cũng đúng thôi.
Cậu ta cuốn gói về nhà từ lúc mới nghỉ hè rồi.
Nói đến Dương Minh, người ít nói như Châu Bích cũng không nhịn được mà mở miệng hỏi:
- Nhà cậu ấy không phải ở đây sao?
- Đâu có.
Cậu ấy chuyển về đây là sống với ông bà.
Còn bố mẹ cậu ấy vẫn ở thành phố cũ.
Hôm liên hoan ở nhà Dương Minh, bọn họ không thấy ông bà của cậu lag bởi hai người họ ra nước ngoài du lịch cả tháng vẫn không chịu về.
Châu Bích trong đáy mắt hiện lên tia thất vọng.
Khoảng thời gian qua cô nói chuyện nhiều với cậu, thế mà lại không biết về chuyện này.
Cứ nghĩ sẽ có cậu đến nên mới cố tình đi theo bọn họ.
Âu Tuấn lại hỏi:
- Vậy năm học này cậu ấy có về đây không?
Tống Đại Nghĩa lắc đầu.
Cái này thì cậu không rõ, Dương Minh cũng không thấy nói tới.
Chỉ là lần đó nổi hứng rủ người ta đi chơi bóng mới nghe người ta nói đang trên đường ra sân bay.
Ngồi ăn cả buổi, Hà Tịch và Châu Bích là hai người im lặng nhất.
Đột nhiên Tống Đại Nghĩa nửa đùa nửa thật nói:
- Nói về Dương Minh, chẳng phải nên hỏi Hà Tịch sao? Tôi nhớ hồi đó, hai người các cậu rất thân thiết!
Hà Tịch đang uống nước thì ho sặc sụa.
Châu Bích liếc nhìn cô, một giây sau liền quay đi.
Hà Tịch vừa lau miệng vừa nhíu mày nói:
- Cậu nói gì vậy? Chúng tôi thân thiết chỗ nào?
- Còn cãi nữa? Mấy người bọn tôi ai ai cũng thấy!
Cô nhìn mọi người xung quanh, không ai nói gì chính là thừa nhận.
Khi đó đúng là có một khoảng thời gian bạn bè tình thương mến thương.
Họ đều nhận thấy cả, chỉ là không có ai nói đến làm gì.
Âu Tuấn bồi thêm một câu:
- Có điều...hình như sang đến kỳ hai, không thấy hai người thường xuyên đi chung nữa!
Sự thật là như vậy.
Hà Tịch sợ càng nói càng ngượng nên cười cho qua chuyện.
Tử Lý gặm xong miếng thịt mới tham gia:
- Chứ sao? Nhất định Tiểu Tịch đã nhận ra điểm không tốt của Dương Minh cho nên không muốn chơi với cậu ta nữa!
Tống Đại Nghĩa ngay lập tức gõ bàn:
- Dương Minh thì có điểm nào không tốt? Hà Tịch! Cậu nói xem?
Hà Tịch hơi lúng túng nhất thời nói bừa:
- Điểm nào cũng không tốt.
Nói xong liền cảm thấy có chút chột dạ.
Cậu làm gì có điểm nào không tốt? Ngược lại là cái gì cũng tốt.
Nghĩ đến những lần cậu giúp đỡ, cùng cậu học bài, trong lòng thầm cầu nguyện: mong rằng đừng ai nói với cậu chuyện này, đừng để cậu nghe thấy.
Âu Tuấn vỗ tay:
- Hạng một nói gì cũng đúng.
Từ ngoài cửa, có một người bước vào.
Quần là áo lượt, vẻ ngoài trông không hoà hợp với một nơi khói lửa như quán thịt nướng nhỏ bé này.
- Ồ! Thì ra là như thế à?
Giọng nói này...tim Hà Tịch như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực.
Cô buông đũa, không dám ngẩng đầu lên nhìn.
Chỉ sợ ngẩng lên, người đó đúng là cậu.
Nhưng cô có nhìn hay không, kết quả trước sau vẫn như một.
Người đứng trước mặt bọn họ không ai khác ngoài Dương Minh.
Ngoại trừ Tống Đại Nghĩa, ai ai cũng bất ngờ.
Âu Tuấn nhường chỗ cho cậu, đợi cậu ngồi xuống mới hỏi:
- Không phải nói cậu về nhà với bố mẹ rồi à?
Dương Minh nhướng mày:
- Đến lúc đi học thì phải về đây chứ? Không lẽ tôi bỏ học được chắc?
Cậu đã về đây từ hôm qua.
Cũng đã nghe nói hôm nay bọn họ đi ăn thịt nướng, có điều nhiều thứ cần thu xếp quá nên đến muộn một chút.
Hà Tịch bất mãn nhìn Tống Đại Nghĩa, những lời vừa rồi là cố tình dụ cô nói cho Dương Minh nghe.
Tống Đại Nghĩa lại vờ như không biết gì, vô tư gọi thêm mấy đĩa thịt.
Tử Lý một khi đã ngồi xuống bàn ăn là rơi vào trạng thái mặc kệ sự đời, no cái bụng đã rồi tính sau.
Hà Tịch nói cô ăn từ từ, gói thịt với rau để vào trong bát của cô.
Tử Lý vui vẻ gắp lại cho Hà Tịch mấy miếng.
- Dạo này cậu gầy quá, ăn nhiều vào.
- Cậu ăn đi, tớ no rồi.
Tử Lý phản đối:
- Cậu đã ăn được bao