Những ngày sau đó, mẹ Hà liên tục đóng cửa quán ăn, không tiếp khách.
Hà Tịch bị ép ở trong nhà, đến máy tính cũng chỉ được sử dụng trong lúc học bài.
Mẹ Hà tâm trạng ngày càng tệ hơn, có đêm cô thức dậy đi uống nước, phát hiện bà ngồi một mình trong bếp giống như người mất hồn.
Khi cô tìm đến bác Đinh muốn hỏi cho rõ, bác ấy cũng chỉ lấp liếm cho qua chuyện.
Chỉ còn hai tuần nữa là đến kỳ thi.
Cô không biết một chút gì về tình hình của Dương Minh, đây là điều khiến cô phiền muộn nhất.
Sáng nay mẹ Hà trở về, thông báo cho cô một tin quan trọng: cô không cần phải đến trường, ôn thi ở nhà.
Ngày thi mới đến trường thi là được rồi.
- Mẹ, như thế sao mà được?
- Thế nào lại không được? Tay con mấy hôm nữa mới có thể tháo bột, chi bằng ở nhà không phải dễ tập trung hơn sao?
- Sao mẹ lại tự quyết định mà không hỏi qua ý của con chứ?
- Ý con là đến chuyện của con gái mẹ, mẹ cũng không thể tham gia nữa à? Con lớn rồi, đủ lông đủ cánh có thể tự lo mọi việc rồi đúng không? Nếu mẹ không quản, có phải con sẽ ngày ngày chạy đến bên cạnh Dương Minh kia, không còn quan tâm đến học tập nữa đúng không?
- Sao mẹ lại nghĩ như thế? Rốt cuộc Dương Minh đâu có làm gì sai, mẹ lại nhất định phải nhắm tới cậu ấy?
- Không làm gì sai? Cậu ta và con gặp nhau đã là sai, tất cả những kẻ không ra gì đó có được hạnh phúc cũng là sai!
Hà Tịch nhìn mẹ tức giận đóng sầm cửa phòng.
Cô bất lực ngồi xuống ghế, mẹ cô chưa từng như vậy...!Đây là trận cãi nhau lớn nhất từng xảy ra giữa hai người họ.
Mẹ cô ngày càng có những suy nghĩ và hành động tiêu cực, mà cô cái gì cũng không biết.
Sau trận cãi vã, Hà Tịch bỏ ra ngoài.
Mấy đĩa thức ăn vốn được bày sẵn trên bàn chờ người tới thưởng thức, chờ tới nỗi nguội lạnh.
Trong căn nhà nhỏ bé yên lặng đến đáng sợ.
Mẹ Hà đứng lặng người trong bếp, miệng lẩm bẩm:
- Đứa nhỏ này, đáng ra cũng nên động đũa, ăn một chút chứ...!Thật không biết yêu quý bản thân, mẹ đâu thể ở bên chăm sóc con suốt đời...
Bà hít một hơi sâu, thu dọn bàn ăn, dọn dẹp qua bếp cho sạch sẽ.
Bác Đinh biết chuyện liền chạy tới.
Thấy trong nhà có chút lộn xộn.
Mẹ Hà gượng cười:
- Em còn chưa kịp dọn mấy thứ linh tinh này...
Bác Đinh vỗ về:
- Con bé đâu?
- Em cũng không biết.
Có lẽ là giận dỗi chạy ra ngoài rồi.
Hai người ngồi trên sô pha.
Mẹ Hà rốt cuộc không nhịn được mà bật khóc:
- Em biết là em tàn nhẫn với con bé.
Nhưng em còn có cách nào khác chứ?
Bà nhẫn nhịn, sống trong uất ức suốt mười tám năm chỉ để nuôi Hà Tịch khôn lớn.
Cô là tất cả với bà.
Vốn tưởng cả đời này sẽ yên ổn mà sống tiếp, nhưng ông trời quá độc ác...sao có thể để những đứa con của họ gặp nhau như thế này? Bác Đinh thở dài:
- Năm đó anh nhìn thấy em có Trình Sâm bên cạnh, yên tâm ra nước ngoài.
Kết quả nhiều năm sau trở về liền nghe tin cậu ta kết hôn, còn em thì biệt tăm biệt tích.
Anh cũng chỉ nghe người ta nói qua, nhưng không biết tường tận mọi chuyện.
Đến nước này, em nên nói với anh thật rõ ràng để còn tìm cách giải quyết, cũng như giải thoát cho tâm hồn của em.
Em cứ giấu một mình thì có ích gì? Lần đó ở bệnh viện, em cũng không chịu nói gì!
Mẹ Hà lau đi giọt nước lăn trên má, ánh mắt hướng về nơi xa xăm, hồi tưởng về năm tháng thanh xuân của chính mình...mở đầu tươi đẹp nhưng lại kết thúc trong đen tối...
Năm đó Hà Nhan bà cũng là một sinh viên ưu tú của trường đại học danh tiếng, tương lai rộng mở.
Trình Tưởng, cũng là bố của Hà Tịch cùng với bà quen biết từ thuở niên thiếu.
Bọn họ tuy nói rằng bạn bè, nhưng mối quan hệ đã vượt xa với tưởng tượng.
Cả hai cũng ngầm thừa nhận mình là nửa còn lại của người kia.
Trình Tưởng sinh ra trong gia đình có điều kiện, có gia giáo.
Kết quả tình yêu của họ bị cấm cản, Hà Nhan vì yêu thương Trình Tưởng mà bất chấp, không cần công khai, không cần danh phận, chỉ vì một bông hoa hồng rẻ tiền và lời hứa như mật ngọt của người ta mà say quên lối về.
Tình yêu của họ dù lớn đến mấy nhưng năm dài tháng rộng, tương lai ra sao không ai biết trước.
Trình Tưởng tuy còn trẻ nhưng rất có chí hướng, lập nghiệp từ rất sớm.
Hà Nhan cũng hỗ trợ hết mình, có thể giúp gì liền giúp đó, chưa từng ngại khó, nhiều đêm thức trắng làm việc, ban ngày thì chạy ngược chạy xuôi giải quyết từ việc lớn đến việc nhỏ.
Nhưng công việc ngày càng không được tốt, các dự án liên tục gặp trục trặc.
Gánh đủ mọi áp lực từ công việc và gia đình, Trình Tưởng gần như luôn cáu gắt, không thể nào dịu dàng với Hà Nhan như lúc ban đầu.
Hà Nhan lại vô cùng thông cảm, luôn ở bên cạnh cùng gánh vác.
Nhưng có một điều bà không ngờ là chỉ trong thời gian ngắn, mọi khó khăn của họ đều được giải quyết thoả đáng một cách khó tin.
Bà tìm hiểu từng chút một, phát hiện bên cạnh Trình Tưởng xuất hiện thêm một người phụ nữ khác.
Lý Anh là một người bạn vẫn luôn thầm yêu Trình Tưởng, vì để giúp cho dự án của người mình yêu thuận lợi, đã không ngại cầu xin bố mẹ giúp đỡ, còn nói dối tất cả mọi người rằng bản thân đã mang thai con của người đó.
Trình Tưởng ban đầu không đáp lại, nhưng cuối cùng vẫn bị sự hi sinh cao cả đó làm cho cảm động.
Hai người họ công khai đến với nhau, nhưng rốt cuộc lại coi bà là kẻ mù mờ không biết gì.
Đến khi phát hiện ra mọi chuyện, bà chạy tới trước mặt hai người họ chất vấn, không ngờ chỉ nhận được một lời xin lỗi vô