Editor: Gió
Lý Tinh Trạch trở về phòng, vừa cởi áo khoác ngoài ra thì điện thoại reo lên.
Hắn lấy ra nhìn, lấp tức ấn nhận: “Có phải có tin gì rồi không?”
“Tra được vài thứ, hai năm trước anh ấy từng nằm viện Ái Hối ở Singapore 13 tháng.” Giang Tự Lam nhìn tờ báo cáo trong tay, nhíu mày: “Nhưng nguyên nhân nằm viện không phải là bị thương do rơi từ trên cao xuống.”
“Vậy là vì sao?”
“Trong bệnh viện Ái Hối có một viện điều dưỡng Omega, chuyên điều trị cho những Omega mắc bệnh không chữa được, anh ấy ở trong viện đó.” Giang Tự Lam vừa nói xong liền nghe thấy Lý Tinh Trạch sốt ruột nói: “Cái gì mà bệnh không chữa được?! Mày nói rõ ra xem nào!”
“Mày bình tĩnh đã, bác sĩ không thể tiết lộ chuyện riêng của bệnh nhân, vậy nên người điều tra chỉ có thể xem trộm trong hệ thống của bệnh viên.
Tạ Chu Nghiêu mắc chứng chặn tin tức tố, chứng bệnh này mặc dù thuộc vào loại bệnh không chữa được, nhưng chỉ cần bồi dưỡng tốt thì sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.” Giang Tự Lam cũng biết hắn sẽ kích động, vội nói một mạch.
Nghe thấy rằng không nguy hiểm đến tính mạng, Lý Tinh Trạch thả lỏng ngồi về giường, lấy tay che mắt: “Vậy chứng chặn tin tức tố là như thế nào?”
Giang Tự Lam nói: “Người mắc bệnh này đòi hỏi tin tức tố của Alpha nhiều hơn người bình thường, thời gian phát bệnh không có quy luật, ngay cả triệu chứng cũng có mức độ khác nhau.”
Lý Tinh Trạch ngơ ngẩn, liền nhớ đến chuyện Tạ Chu Nghiêu và Ôn Thế Tước làm hôm lên tàu.
Lúc đó hắn còn tưởng hai người họ kìm lòng không đậu.
Nhưng phòng của Tạ Chu Nghiêu cách đó không xa, nếu không phải kỳ phát tình, tại sao lại không thể đi thêm vài bước nữa?
Hắn thậm chí đã từng nghĩ là Tạ Chu Nghiêu cố ý muốn kích thích hắn.
Giờ xem ra, là hắn đã hiểu lầm.
Sau khi nghĩ thông suốt, Lý Tinh Trạch trầm giọng nói: “Vậy nên bên cạnh anh ấy lúc nào cũng phải có Alpha đi bên cạnh.”
“Cái đấy thì không cần, nếu như có thuốc ức chế thì có thể giảm được triệu chứng.
Anh ấy cũng từng có một khoảng thời gian liên tục uống thuốc ức chế, nhưng cơ thể lại không chịu nổi, thường xuyên bị ngất, vậy nên bác sĩ đã từng dặn anh ấy phải dùng chẩn thận.” Nhìn chuẩn đoán vừa cụ thể, tỉ mỉ trong tờ báo cáo, Giang Tự Lam có sao nói vậy, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu: “Trong giấy điều trị không nhắc đến chuyện anh ấy bị mất trí nhớ.”
Lúc nhìn thấy tài liệu này, Giang Tự Lam từng do dự, người bạn đời của hắn Thu Kiến cũng nhắc nhở hắn, chuyện này tốt nhất nên để đến khi nào Lý Tinh Trạch về rồi hãy nói.
Dù sao hai người kia đều đang ở trên thuyền, nếu có chuyện gì xảy ra bọn họ cũng không có cách nào khuyên giải được, càng đừng nói đến chuyện bình tĩnh ngồi xuống giải quyết.
Hắn biết lời Thu Kiến nói rất có lý, thế nhưng hắn hiểu tính cách của Lý Tinh Trạch hơn Thu Kiến.
Gia thế của hắn và Lý Tinh Trạch không kém nhau, nhưng khác với bầu không khí ấm áp trong nhà hắn chính là Lý gia có ba bà vợ, có ba đứa con trai, hoàn cảnh như vậy chắc chắn sẽ tạo ra cục diện bằng mặt không bằng lòng.
Lý Tinh Trạch và mẹ Từ Lệ Viện mặc dù không có ý định tranh cướp bất cứ thứ gì, thế nhưng bà cả không ưa hai mẹ con hắn, dẫn đến Lý Trác Dương và Lý Duệ Trì cũng lạnh nhạt với hắn.
Có thể nói từ nhỏ tới lớn, Lý Tinh Trạch chưa từng cảm nhận được sự ấm áp của một gia đình.
Dẫu sao người mẹ yếu đuối kia của hắn trước giờ luôn vâng lời chồng, chưa từng vì hắn mà tranh cướp bất cứ thứ gì.
Vậy nên Giang Tự Lam hiểu vì sao Lý Tinh Trạch không buông bỏ được Tạ Chu Nghiêu.
Dù sao đó cũng là người đầu tiên thật sự trao cho Lý Tinh Trạch niềm hạnh phúc, và cũng chỉ khi có Tạ Chu Nghiêu, Giang Tự Lam mới nhìn thấy nụ cười xuất phát từ nội tâm của Lý Tinh Trạch.
Nếu như không nhanh chóng báo lại cho Lý Tinh Trạch toàn bộ những tin tức đã điều tra được, nếu như Tạ Chu Nghiêu không mất trí nhớ, vậy thì vào một lúc nào đó Lý Tinh Trạch có thể sẽ làm ra chuyện không thể cứu vãn nổi.
Lý Tinh Trạch ngã xuống giường, yên lặng nhìn chằm chằm đèn trần, nghe Giang Tự Lam khuyên hắn: “Mày phải tỉnh táo lên.
Thật ra tao cảm thấy sở dĩ anh ấy ở bên Ôn Thế Tước rất có thể là vì chứng bệnh này.”
“Tao biết.” Lý Tinh Trạch nhắm đôi mắt đau nhức, giọng nói khàn hơn trước đó rất nhiều: “Anh ấy cũng từng nói, anh ấy và Ôn Thế Tước chẳng qua chỉ là để đạt được cái mình muốn mà thôi.”
“Vậy mày có từng nghĩ, người có thân phận như Ôn Thế Tước muốn có một đối tượng kết hôn biết nghe lời, ít nhất cũng sẽ tìm tới mối có chút lợi cho hắn.
Căn bản không cần thiết phải tìm đến một người không thân phận không bối cảnh như anh ấy, lại còn là người bệnh tật.” Giang Tự Lam tiếp tục phân tích.
Những lời này vừa giống như an ủi lại giống như một câu chuyện có thật khiến Lý Tinh Trạch cũng hơi hơi hiểu ra.
Hắn ngồi dậy nói: “Mày muốn nói là Ôn Thế Tước tìm tới anh ấy là có mục đích khác, mà anh ấy vì dựa dẫm vào Ôn Thế Tước nên mới giả vờ mất trí nhớ trước mặt tao.”
“Cái này thì tao chưa thể kết luận được, trước mắt chỉ tra được chuyện Ôn Thế Tước đưa anh ấy vào bệnh viện Ái Hối.
Còn về chuyện nhảy lầu mày nói thì bên phía cảnh sát không có ghi chép của vụ án, manh mối đang bị đứt đoạn, mày phải cho tao thêm chút thời gian nữa.” Giang Tự Lam nói.
“Được, vậy làm phiền mày.” Lý Tinh Trạch thở dài.
Mặc dù sốt ruột muốn biết chân tướng, nhưng hắn cũng biết tra được chuyện này rất rất khó, chỉ có thể chờ mà thôi.
“Đồ điên, mày khách sao với tao làm gì?” Giang Tự Lam bất mãn nói, nghĩ một hồi lại nhắc nhở hắn: “Nếu giờ đã có thể xác nhận là Tạ Chu Nghiêu không mất trí nhớ, vậy thì mày phải để ý một tí.
Trùng hợp đến mức hai người cùng lên một con thuyền, nếu anh ấy có ý định trả thù thì mày phiền lắm đấy.”
Lý Tinh Trạch nghĩ cũng không thèm nghĩ đã trả lời ngay: “Anh ấy sẽ không làm như vậy đâu.”
Giang Tự Lam trợn mắt với không khí trước mặt, không thể làm gì khác mà nói: “ Dù sao chuyện mày đã quyết định tao cũng không cách nào can thiệt được, tự mày cân nhắc cho kỹ.
Nhưng có chuyện này, trước khi điều tra được toàn bộ quá khứ của anh ấy mày phải nhẫn nhịn, tuyệt đối đừng kích động mà làm hỏng chuyện.
Ba mày với Tưởng Bình Văn không dễ lừa đâu, mày đột nhiên dở chứng ở bên người khác lại còn muốn từ hôn, bọn họ biết rồi thể nào cũng nghi ngờ.”
Lý Tinh Trạch nói: “Tao biết, vậy nên mấy hôm nay tao có tìm Chu Nghiêu đâu, cũng do sợ người trên thuyền nhận ra gì đó.”
“Từ Cẩn đó lợi dụng dễ lắm sao?”
“Cũng được, dù sao mục đích của cậu ta cũng là vì tiền, cho đủ tiền thì bảo gì làm đấy.” Lý Tinh Trạch đáp: “Không phải mày đã điều tra bối cảnh của cậu ta không có gì rồi hay sao? Sao giờ còn hỏi?”
“Bối cảnh của cậu