Editor: Gió
Bởi vì tin tức này, sự kích động ngập tràn của Lý Tinh Trạch giống như một trận mưa đột nhiên dội xuống giữa đêm hè, trong chốc lát liền lạnh ngắt.
“Sao đột nhiên cô ấy lại muốn lên tàu?”
“Chuyện này tôi cũng không rõ nữa.
Đại thiếu gia chỉ nói đây là yêu cầu của Tưởng tiểu thư, chủ tịch Lý cũng đã đồng ý, bảo cậu mau trong sắp xếp ổn thỏa.” Tống Thấm nói.
Lý Tinh Trạch nhíu mày, có lẽ Tưởng Lê muốn đến cũng là vì cuộc gọi ngày hôm ấy.
Hắn lại hỏi Tống Thấm: “Tin tức của Từ Cẩn đã truyền về rồi à?”
“Hẳn là chưa, chỉ mới lan chuyền mấy ngày, không đến mức đó đâu.
Hơn nữa lần này lên tàu đều là người của chúng ta, nhưng cũng không thể loại bỏ khả năng là từ bên phía Ôn tổng.” Tống Thấm suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Trước khi lên thuyền mỗi người đều đã kí thỏa thuận giữ bí mật, nhưng chỉ đối với số liệu và thiết bị của Viking mà thôi, những chuyện khác lại không liên quan đến bản thỏa thuận ấy.”
Lý Tinh Trạch do dự trong chốc lát, quyết định trước hết gọi điện cho Tưởng Lê hỏi rõ xem cô muốn làm gì.
Hắn bảo Tống Thấm trở về nghỉ ngơi, bản thân cũng quay về phòng, nhưng có điều hắn gọi mấy cuộc Tưởng Lê đều không nhận, gửi Wechat cũng không thấy trả lời,
Lý Tinh Trạch lo lắng cả một đêm không ngủ, mãi đến khi chân trời đằng xa lộ ra chút màu trắng bạc mới đi tắm.
Bây giờ hắn đang rất hối hận vì ngày hôm đó nói ra quá sớm, hắn không nên ngửa bài với Tưởng Lê trước khi giải quyết xong chuyện của Tạ Chu Nghiêu.
Bởi vì bị chuyện này kéo chân mà hắn không thể đi tìm Tạ Chu Nghiêu để hỏi rõ chân tướng, chỉ sợ trạng thái Tạ Chu Nghiêu không ổn, sẽ bị Tưởng Lê phát hiện.
Hắn ra khỏi phòng, tới phòng làm việc xử lý công việc của ngày hôm nay.
Tống Thấm nghe hắn nói không liên lạc được với Tưởng Lê, liền đi sắp xếp thủ tục lên tàu ngày mai.
Ngày hôm sau Tưởng Lê vẫn không nghe điện thoại cũng không trả lời tin nhắn.
Buổi chiều hắn gọi đến Tưởng gia, người làm nói tiểu thư ra ngoài từ sáng sớm, đi đâu bọn họ cũng không biết.
Lúc chập tối, Lý Tinh Trạch không còn muốn gọi tiếp nữa.
Hắn biết chuyện Tưởng Lê lên tàu đã không thể thay đổi được nữa, giờ chỉ có thể tạm thời chắp vá, để Từ Cẩn diễn cho xong màn kịch này.
Buổi tối còn phải giải thích với Tạ Chu Nghiêu, tránh việc Tạ Chu Nghiêu đột nhiên gặp Tưởng Lê sẽ tức giận, đến lúc đấy lại hiểu lầm hắn thì phiền to.
Lý Tinh Trạch gọi điện cho Từ Cẩn, hẹn cậu ta tới nhà hàng vừa ăn vừa nói chuyện.
Sở dĩ hẹn ở nhà hàng, là vì có thể sẽ chạm mặt Tạ Chu Nghiêu, nhưng hắn cơm hai tiếng đồng hồ cũng không thấy bóng dáng Tạ Chu Nghiêu đâu.
Ôn Thế Tước ngược lại lại ở đây, bên cạnh vẫn là Gia Na.
Từ Cẩn là một diễn viên, đối với các tình huống đột nhiên xảy ra cũng đã quen rồi.
Vả lại Lý Tinh Trạch còn báo trước cho cậu ta, còn cho cậu ta thêm một con số, cậu ta đương nhiên rất vui vẻ hợp tác.
Sau khi giải quyết Từ Cẩn, Lý Tinh Trạch vội vàng đến rạp chiếu phim chuẩn bị.
Hắn không biết Tạ Chu Nghiêu tối nay có tới nữa hay không, nhưng hắn không muốn Tạ Chu Nghiêu đến mà thấy đóng cửa.
Chỉ là tối nay đợi đến 11 giờ vẫn chẳng thấy người đâu, hắn liền đi tới phòng của Tạ Chu Nghiêu.
Tối nay Tạ Chu Nghiêu quả thật không muốn tới chỗ hẹn cũ, nhưng nguyên nhân thực sự khiến anh không đi không hoàn toàn là vì giận mà là bệnh đó của anh lại tái phát.
Tối qua anh lăn lộn cả đêm không ngon giấc, sáng nay lúc dậy lại cảm thấy không thoải mái.
Anh không ra khỏi cabin, gọi điện thoại tới nhà hàng mang đồ ăn tới.
Buổi chiều anh muốn ngủ bù, có lẽ là vì đêm qua ngủ không yên giấc nên lúc này liền ngủ rất nhanh, nhưng đến 10 giờ tối mới tỉnh lại.
Cảm giác khô nóng quen thuộc đã đu ngoạn trong thân thể anh một lúc rất lâu rồi, hô hấp của anh vô cùng nặng nề, khắp người đều là mồ hôi lạnh, vải vóc của bộ đồ ngủ cũng dán hết vào da thịt.
Anh cầm điện thoại lên, muốn hỏi Ôn Thế Tước giờ có tiện không, nhưng gọi mấy lần đều là nhắc nhở thuê bao đã tắt máy.
Anh mất sức ngã về giường, nhưng không ngăn được cảm giác tê dại càng ngày càng mãnh liệt, chi đành đứng dậy đi tắm nước lạnh.
Anh đứng dưới vòi hoa sen rất lâu, nhiệt độ cao ngoài da thịt đã dần giảm đi, nhưng trong cơ thể lại còn nóng hơn vừa rồi.
Anh mặc áo choàng tắm, đành chấp nhận mà đi lấy thuốc ức chế.
Bác sĩ từng cảnh báo anh không được sử dụng thuốc ức chế liên tục, Ôn Thế Tước cũng rất thông cảm.
Kể từ đó về sau bất kể là đi đâu đều dẫn anh đi cùng, lúc anh cần tin tức tố cũng sẽ không làm khó anh.
Gần đây chẳng hiểu làm sao mà không phải là ở cùng Gia Na để khiến anh khó chịu thì cũng là biến mất vào lúc quan trọng nhất.
Với hiểu biết của anh về Ôn Thế Tước, đương nhiên sẽ không tin là Ôn Thế Tước thật sự động lòng với Gia Na, có lẽ mình lại làm chuyện gì khiến Ôn Thế Tước khó chịu rồi.
Trong đầu anh mơ hồ đều nghĩ về mấy chuyện này, tìm được lọ thuốc ức chế, uống một viên rồi lại nằm lên giường.
Nhưng anh vừa nằm chưa được mấy phút liền buồn nôn, gắng gượng chống đỡ đi đến nhà vệ sinh, nôn đến mức xây xẩm mặt mày.
Vào đúng lúc này Lý Tinh Trạch gõ cửa phòng anh.
Tạ Chu Nghiêu quỳ ngồi ở bên cạnh bồn cầu, nghe thấy âm thanh khiến người ta chán ghét bên ngoài cửa, chỉ cảm thấy càng thêm phiền lòng, càng thêm khó chịu.
Anh ấn xả nước, đi tới bồn rửa mặt súc miệng, đến khi dọn dẹp sạch sẽ xong, tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn không dừng lại.
Anh không muốn để Lý Tinh Trạch nhìn thấy dáng vẻ chật vật thế này, liền dựa vào tường bất động.
Thêm một lúc nữa cuối cùng cũng yên lặng trở lại, có lẽ người kia đã đi rồi.
Anh thở phào nhẹ nhõm, chân nhũn cả ra mà ngồi thụp xuống đất.
Vừa rồi nôn ra cả thuốc ức chế, giờ trong người lại càng giống như một quả cầu lửa.
Anh còn