Editor: Gió
Một lượt của vòng đu quay phải mất 20 phút, mới ngồi chưa được 5 phút Tạ Chu Nghiêu đã không chịu nổi nữa, đổi chỗ với Ôn Thế Tước, đưa lưng về phía Lý Tinh Trạch.
Anh né tránh một cách rõ ràng như vậy, Lý Tinh Trạch chỉ đành thu hồi ánh mắt, cùng Tưởng Lê câu được câu không nói chuyện.
Nhưng Lý Tinh Trạch không thể làm như không thấy gì được, cũng may người kia vẫn luôn ngồi thẳng, nhìn bóng lưng thì không sao cả.
“Nếu khó chịu quá thì đến lúc đi xuống ngồi xe về trước đi.” Ôn Thế Tước nói.
Tạ Chu Nghiêu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh mặt trời xuyên qua tấm kính chiếu vào, phác hoạc dáng vẻ uể oải của anh lên cửa sổ.
Anh nhìn một cái, lên tinh thần nói: “Thật sự không sao đâu.”
Anh có hơi choáng váng, nhưng không nghiêm trọng.
Vả lại khó nắm mới có thể tới công viên giải trí, mặc dù không phải là anh và Lý Tinh Trạch đi riêng với nhau, nhưng anh vẫn không muốn kết thúc nhanh như vậy.
Ôn Thế Tước biết anh bướng bỉnh không nghe lời, liền nói: “Buổi sáng đi gấp, cũng không nhớ ra là kỳ phát tình của cậu sắp tới..Nhưng triệu chứng của câu không giống với trước kia, đừng lo lắng quá.”
Tạ Chu Nghiêu “Ừ” một tiếng.
Ôn Thế Tước lại hỏi anh có cần tin tức tố không.
Anh từ chối.
Ôn Thế Tước như có điều suy nghĩ mà nhìn anh, dường như muốn nói cái gì đó, cuối cùng vẫn không mở lời.
Vòng đu quay dần dần chuyển đến nơi cao nhất.
Tạ Chu Nghiêu thấy được đoàn phim đang lấy cảnh ở bờ hồ đằng xa, nhớ ra một chuyện khác: “Gần đây không thấy Từ Cẩn, trông Tưởng Lê cũng không giống đã gặp Từ Cẩn.
Lý Tinh Trạch giấu được rồi sao? Không để tin đồn truyền đến tai Tưởng Lê?”
Ôn Thế Tước nói: “Từ Cẩn là vai chính, vốn cũng chẳng có thời gian rảnh, Tưởng Lê lại tránh người của đoàn phim.
Chỉ cần Lý Tinh Trạch có ý ngăn cản, cũng sẽ chẳng có ai cố ý lan truyền tin đồn để đắc tội với hai nhà cả.”
Tạ Chu Nghiêu không nói gì thêm, tiếp tục ngắm phong cảnh của công viên giải trí.
Hơn nửa tháng nay thứ anh được ngắm đều là biển, một lần thay đổi, lại cảm thấy có chút không lỡ rời mắt khỏi bất cứ chỗ nào.
Đến lúc xuống khỏi vòng đu quay, anh đã không còn cảm thấy chóng mặt nữa, lại có tinh lực tiếp tục đi chơi.
Công viên giải trí là một dạng công viên chủ đề, thích hợp cho người trưởng thành đi chơi hơn là trẻ em, trên gương mặt của mọi người ở nơi đây, bất kể là nhân viên hay du khách đều khoác lên vẻ thoải mái vui vẻ.
Mấy người họ tiếp tục tới khu công viên khác, đằng trước có một chú hề mặc một bộ đồ vô cùng tươi sáng đứng dưới tàng cây biểu diễn xiếc, có vài du khách đang chụp hình.
Lúc mấy người họ đi qua không hề dừng bước, nhưng chú hề lại đột nhiên quăng jojo trên tay tới trước mặt anh.
Anh vội bắt lấy chiếc jojo ấy, còn chưa kịp phản ứng đã thấy chú hề nhảy tới trước mặt anh, đầu tiên là dùng tay thể hiện sự áy náy, sau đó lại đưa cho anh một bông hoa tulip, cuối cùng thì vòng quanh anh mà nhảy múa.
Điệu múa kia chẳng có trật tự, tiết tấu lại rất vui tươi.
Anh vốn định tránh, chú hề lại chìa tay về phía anh, hy vọng anh nhảy cùng chú ta.
Cuối cùng anh vẫn từ chối, trái lại nhận jojo và tulip mà chú hề đưa.
Ôn Thế Tước và Lý Tinh Trạch đều đứng bên cạnh nhìn, Tạ Chu Nghiêu chuyển tay đưa hoa tulip cho Tưởng Lê, mình thì ngắc ngón tay vào nút buộc của jojo, bắt đầu thuần thục mà chơi.
Gia cảnh của anh không tốt, khi còn bé không mua nổi những món đồ chơi đắt tiền, vậy nên những món đồ trời tiện lợi lại dễ chơi như jojo là sở trường của anh.
Thấy anh chơi rất hăng say, Ôn Thế Tước không khỏi cười, nói: “Em còn có tài này cơ à?”
Tạ Chu Nghiêu thả lỏng chân tay, không những không còn cảm thấy chóng mặt mà sắc mặt còn hồng háo.
Tâm trạng anh khá hơn một chút, chơi với độ khó cao hơn: “Đây thì coi là tài gì.
Có điều lâu không chơi, còn tưởng là sẽ ngượng tay.”
Lý Tinh Trạch không tiện nói chuyện, ánh mắt lại cứ dõi theo anh mãi.
Thấy cuối cùng nụ cười cũng xuất hiện trên mặt anh, biểu cảm mới thả lỏng theo.
Tưởng Lê không có hứng thú với jojo, liền kéo Lý Tinh Trạch đi về phía trước.
Tạ Chu Nghiêu chơi mãi chơi mãi rồi cũng cảm thấy chán, thu jojo lại, lại không có biểu cảm gì nữa.
Ôn Thế Tước thu hết phản ứng vào trong mắt, đang định nói chuyện thì điện thoại reo lên.
Cuộc gọi này là do phó đạo diện gọi tới, nói có chút vấn đề cần Ôn Thế Tước tới một chuyến.
Ôn Thế Tước hỏi anh một mình có được không, anh nói anh đã không sao nữa rồi, Ôn Thế Tước liền lái xe rời đi, để lại anh chậm rãi đi bộ.
Lý Tinh Trạch lái được một lúc thì quay đầu lại nhìn, vừa thấy liền quay đầu xe, dừng trước mặt Tạ Chu Nghiêu.
Nghe nói Ôn Thế Tước đi có việc, Lý Tinh Trạch liền bảo anh lái xe còn mình thì sẽ đi theo đằng sau.
Tạ Chu Nghiêu không chịu, Lý Tinh Trạch vẫn cứ nằng nặc.
Tạ Chu Nghiêu sợ Tưởng Lê nhìn ra điều gì đó khác thường, đành phải thỏa hiệp.
Cũng may đi được một đoạn có một điểm thuê xe khác, Lý Tinh Trạch đổi thành một chiếc xe bốn chỗ.
Mấy người họ lại xếp hàng chơi hai trò chơi, sau khi xuống Tưởng Lê liền tới nhà vệ sinh, chỉ còn lại hai người họ ở bên ngoài chờ.
Tạ Chu Nghiêu dựa vào xe nghỉ ngơi, trò tháp rơi tự do vừa nãy tốc độ rơi qua nhanh, anh lần đầu chơi, sợ đến mức tim đập lúc nhanh lúc chậm, sau khi xuống lại bắt đầu choáng váng.
Lý Tinh Trạch lấy cho anh một cốc nước nóng, nhìn anh uống.
Nhưng sau khi uống anh vẫn cảm thấy khó chịu.
Lý Tinh Trạch liền bế anh lên, vào trạm nghỉ ngơi tạm thời ở phía đối diện.
Trong khuôn viên công viên giải trí có cung cấp chỗ nghỉ ngơi cho những du khách cảm thấy không thoải mái, Lý Tinh Trạch ôm anh vào một gian, trở tay khóa cửa lại, đặt nằm lên chiếc giường đơn.
Tạ Chu Nghiêu không muốn nằm, Lý Tinh Trạch liền để cho anh ngồi, kéo khóa áo khoác thể thao xuống, cho anh tin tức tố.
Vốn dĩ vào lúc anh khó chịu, tin tức tố của Lý Tinh Trạch có thể khiến anh thoải mái hơn.
Hôm không biết làm sao mà chẳng thấy tốt lên, vẫn cảm thấy vô cùng uể oải.
“Hay là em đưa anh đi khám bác sĩ.” Thấy anh vẫn như vậy, Lý Tinh Trạch bắt đầu lo lắng.
“Không cần đầu, về thuyền nghỉ ngơi là được rồi.” Tạ Chu Nghiêu không đồng ý.
Tưởng Lê chỉ đi vệ sinh.
Anh sợ Tưởng Lê đi ra không thấy hai người sẽ nghi ngờ, khăng khăng phải đi ra ngoài ngay.
Lý Tinh Trạch không lay chuyển được anh, chỉ có thể lại ôm anh lên.
Anh không cho Lý Tinh Trạch ôm, lỡ như bị Tưởng Lê nhìn thấy thì sẽ không hay.
Anh muốn tự mình đi, Lý Tinh Trạch chỉ có thể đỡ anh, nhưng vừa mới đi ra thì bị đứa nhó đang nô đùa bên cạnh va vào.
Lý Tinh Trạch lập tức giữ lấy anh, thấy anh suýt chút nữa là ngã, chẳng đắn đo gì nữa, ôm lấy anh lên rồi đi.
Anh quýnh lên, bảo Lý Tinh Trạch buông mình xuống.
Vừa dứt rời, phòng vệ sinh đối diện có người đi ra.
Tưởng Lê không thấy cảnh Tạ Chu Nghiêu bị va vào, nhưng lại thấy cảnh Lý Tinh Trạch ôm anh vào lòng.
Biểu cảm Tưởng Lê trong phút chốc có chút ngập ngừng, lòng Tạ Chu Nghiêu cũng treo ngược lên, Lý Tinh Trạch cũng nhìn thấy.
Nhưng hắn không do dự mà thản nhiên tới trước xe, nhẹ nhàng đặt Tạ Chu Nghiêu vào chồ ngồi.
Tưởng Lê cũng đi tới: “Tạ tiên sinh làm sao vậy?”
Tạ Chu Nghiêu sợ cô nhìn ra gì đó, liền giải thích: “Vừa nãy tôi choáng váng quá, lại bị một đứa bé va vào.
May mà có Lý tiên sinh kịp thời giúp đỡ.
Tưởng Lê đã sáng tỏ: “Vậy thì chi bằng về sớm một chút vậy, anh miễn cưỡng chơi tiếp như thế này tôi cũng không yên tâm.”
Những gì Tưởng Lê nói chính là những gì Lý Tinh Trạch nghĩ, Lý Tinh Trạch lập tức bày tỏ sự đồng tình.
Tạ Chu Nghiêu cũng không muốn ba người lúng túng ở chung với nhau như thế này nữa, liền đồng ý.
Lúc đến cổng lớn, Lý Tinh Trạch đi trả xe, Tưởng Lê và Tạ Chu Nghiêu ngồi vào chiếc xe hồi sáng đi trước.
Lúc lên xe, Tạ Chu Nghiêu bước chân không vững, người đổ sang bên cạnh một chút, Tưởng Lê đỡ anh, chính vì dựa gần như vậy, nên gửi được mùi nước bạc hà.
Cô nghi ngờ nhìn gáy của Lý Tinh Trạch.
Đây là mùi tin tức tố của Lý Tinh Trạch, tại sao lại ngửi thấy trên cổ áo của Tạ Chu Nghiêu?
Cô không chắc có phải mình ngửi nhầm hay không.
Nhưng khứu giác của Omega rất nhạy, cô lại thường xuyên ngửi thấy mùi hương này trên người Lý Tinh Trạch, hẳn là không thể nhầm được.
Cô nghĩ có phải vừa rồi lúc Lý Tinh Trạch ôm Tạ Chu Nghiêu bị dính lên hay không, nhưng lúc Tạ Chu Nghiêu xoay người ngồi vào cô lại ngửi thấy.
Tưởng Lê cau mày.
Không đúng, chỉ ôm một cái mùi hương không thể rõ ràng như vậy được, hơn nữa còn ở ngay sát cổ áo.
Cô không phải một người quá đa nghi, vả lại khoảng thời gian ở trên thuyền Tạ Chu Nghiêu và Lý Tinh Trạch không tiếp xúc với nhau quá nhiều, tình cảm của Tạ Chu Nghiêu và Ôn Thế Tước lại rất tốt, cô thuyết phục chính mình, chắc chắn là nghĩ nhiều quá rồi.
Sau khi Lý Tinh Trạch quay lại thì bảo lái xe về cảng trước, đưa Tạ Chu Nghiêu về trước còn hắn thì đi cùng Tưởng Lê ra sân bay.
Tưởng Lê vẫn còn bài vở học nghiên cứu sinh chưa hoàn thành xong, vậy nên không thể ở trên thuyền lâu.
Trên đường đi Tạ Chu Nghiêu vẫn luôn nhắm mắt