Editor: Gió
Lý Tinh Trạch đưa Tưởng Lê tới sân bay rồi quay về luôn.
Tưởng Lê muốn hắn ở cùng thêm một lát, nhưng hắn lấy cớ tàu Viking còn hai tiếng nữa là khởi hành, còn chút công tác chuẩn bị cần hắn xác nhận, bắt buộc phải trở lại ngay.
Tưởng Lê không tiện làm chậm trễ công việc của hắn, chỉ có thể luyến tiếc mà đưa mắt trông theo.
Vừa ngồi về xe, Lý Tinh Trạch liền lập tức gọi cho Tống Thấm.
Ba(!) bác sĩ đã liên lạc được, chỉ là đều chưa quay về tàu.
Lý Tinh Trạch bảo cô đến phòng Tạ Chu Nghiêu xem có cần gì không.
(!) Tớ nghĩ khúc này là bug bởi vì ở chương trước chị tác giả viết là hai
Tống Thấm cúp điện thoại rồi đi qua đó, nhưng cô gõ cửa hồi lâu vẫn không có ai trả lời, không biết có phải là ảo giác hay không, cứ cảm thấy gần cửa có một mùi hương gì đó rất ngọt ngào.
Tống Thấm là một beta, cho dù có thể ngửi thấy tin tức tố cũng sẽ không có phản ứng.
Cô gọi nói cho Lý Tinh Trạch chuyện này, Lý Tinh Trạch hỏi cô là mùi gì.
Cô miêu tả một chút, Lý Tinh Trạch trong phút chốc hiểu ra vì sao cả ngày nay Tạ Chu Nghiêu khó chịu như vậy.
Hắn bảo Tống Thấm chờ ở cửa, nếu như ở bên trong có động tĩnh gì thì báo với mình, đồng thời phân phó tài xế dùng tốc độ nhanh nhất lái về.
Cũng may cảng vịnh Yari cách sân bay không xa, đến khi Lý Tinh Trạch chạy tới cửa phòng Tạ Chu Nghiêu, bác sĩ Quý cũng đã đến.
Tống Thấm nói bên trong vẫn không có động tĩnh gì, Lý Tinh Trạch cầm thẻ dự phòng mở cửa, nhưng không để bất cứ ai theo vào.
Nhưng vào khoảnh khắc khi cửa vừa mở ra, một mùi hương ngọt ngào xông vào mũi, bác sĩ Quý nhíu mày một cái, lập tức nhắc nhở: “Lý tiên sinh, Tạ tiên sinh có lẽ…”
“Tôi biết, hai người chờ ngoài này đi.” Lý Tinh Trạch khóa cửa phòng lại.
Thấy Tạ Chu Nghiêu quần áo không chỉnh tề nằm dưới đất, mau chóng ôm người lên: “Chu Nghiêu! Anh tỉnh lại đi! Chu Nghiêu?”
Cho dù buổi sáng trước khi ra ngoài đã phun thuốc ẩn mùi, nhưng sự nồng đậm của tin tức tố vào kỳ phát tình thuốc ẩn mùi không thể giấu nổi.
Lý Tinh Trạch vừa vào liền bị mùi hương ẩm ướt nóng bỏng làm cho choáng đầu ù tai, đến khi hắn ôm lấy Tạ Chu Nghiêu, nhịp tim mất kiểm soát mà đập loạn, trong tiềm thức có kích động muốn áp mùi hương ngọt ngào này xuống và cả dục vọng mạnh liệt muốn chiếm lấy người trong ngực.
Lý Tinh Trạch dùng sức vỗ vào trán, ép bản thân tỉnh táo lại.
Hẳn thả Tạ Chu Nghiêu lên giường, đắp chăn cẩn thận, lại mở cửa sổ sát sàn ra thông gió, lúc này mới để cho một mình bác sĩ Quý đi vào.
Bác sĩ Quý đã đeo khẩu trang chuyên dụng, ông không đưa cho Lý Tinh Trạch đeo mà đặt hòm thuốc xuống rồi tiêm cho Lý Tinh Trạch một mũi thuốc ức chế.
Lý Tinh Trạch dựa vào tường, thuốc ức chế nhanh chóng hòa tan trong máu, kích động không ngừng gõ vào dây thần kinh trước đó liền bị mũi thuốc màu xanh lam này áp chế xuống, cả nhịp tim và hô hấp cũng khôi phục lại sự ổn định.
Bác sĩ Quý tiêm xong liền tới xem Tạ Chu Nghiêu, Lý Tinh Trạch đi theo.
Bác sĩ Qúy nhanh chóng đã chuẩn đoán được chính xác, lấy một ống tiêm khác từ trong hòm thuốc ra, nhưng lúc định tiêm lại bị Lý Tinh Trạch ngăn cản: “Đây là cái gì?”
Đó không phải là màu sắc của thuốc ức chế thông thường, bác sĩ Quý giải thích: “Nhịp tim của cậu ấy quá nhanh, huyết áp cũng rất cao, cứ tiếp tục thế này cơ thể sẽ không chịu nổi, phải để cậu ấy tỉnh lại trước đã.”
“Không thể tiêm thuốc ức chế sao?” Lý Tinh Trạch sốt ruột, nói.
Bác sĩ Quý lắc đầu: “Cậu ấy có chứng chặn tin tức tố, thuốc ức chế bình thường trong trường hợp này không có hiệu quả với cậu ấy.
Chỗ tôi cũng không có thuốc thích hợp để cho cậu ấy dùng, hay là cậu mau giúp tôi tìm một chút, xem cậu ấy để thuốc ức chế ở đâu.”
Lý Tinh Trạch buông lỏng tay, nhân lúc bác sĩ Quý tiêm thuốc cho Tạ Chu Nghiêu thì lục lọi khắp nơi.
Nhưng hắn lật tung cả phòng lên vẫn không tìm thấy, vào lúc hắn nghĩ thật sự không ổn thì gọi điện cho Ôn Thế Tước, Tạ Chu Nghiêu tỉnh lại.
“Tạ tiên sinh, tôi là bác sĩ Quý, cậu nhận ra tôi chứ?” Bác sĩ Quý vừa hỏi vừa quan sát phản ứng của Tạ Chu Nghiêu.
Đầu óc của Tạ Chu Nghiêu choáng váng, tầm nhìn mơ hồ.
Nhiệt độ nóng bỏng trong cơ thể không vì trước đó được phát tiết mà dịu xuống, ngược lại vào lúc anh tỉnh lại lập tức tước đoạt ý chí của anh.
Anh căn bản không nghe rõ lời bác sĩ Quý, nhưng ý thức được có một người đứng trước mặt.
Anh bắt lấy tay người nọ, kích động gọi tên Lý Tinh Trạch.
Lý Tinh Trạch lập tức đi tới mép giường, ôm anh vào trong ngực: “Em đây, Chu Nghiêu anh sao rồi?”
Tạ Chu Nghiêu vừa nghe thấy giọng nói này liền mất kiểm soát, tay quấn chặt lấy cổ Lý Tinh Trạch, chôn mặt vào cổ hắn tham lam ngửi, cơ thể cũng cố hết sức để dựa gần vào Lý Tinh Trạch.
Lý Tinh Trạch từng cùng anh trải qua một kỳ phát tình, hiểu rõ phản ứng này, tay thò vào trong chăn thăm dò liền sờ được một mảng ướt át.
“Tiếp tục thế này không phải là cách.” Lý Tinh Trạch lo lắng nhìn bác sĩ Qúy.
Hắn có thuốc ức chế kiềm chế phản ứng của cơ thể, nhưng Tạ Chu Nghiêu thì không, cứ tiếp tục kéo dài như vậy cũng không phải là cách.
Bác sĩ Quý cũng hiểu rõ lợi và hại, nhưng nghĩ tới quan hệ của hai người họ, vẫn lấy một chiếc vòng cổ phòng cắn chuyên dụng dành cho Omega từ trong hòm thuốc ra đưa cho Lý Tinh Trạch.
Nhìn đồ vật đặc thù bằng silicon kia, Lý Tinh Trạch biết bác sĩ Quý đang băn khoăn điều gì, nhận lấy và nói: “Ông đi ra ngoài, nói với Tống Thấm một tiếng, đừng để cho bất cứ ai lại gần căn phòng này, cũng đừng truyền chuyện này ra ngoài.”
Bác sĩ Quý cầm hòm thuốc lên đi ra ngoài, sau khi cửa được đóng lại, Lý Tinh Trạch lập tức đeo vòng lên cho Tạ Chu Nghiêu.
Tạ Chu Nghiêu đã không còn lý trí, đều dựa vào bản năng chi phối mà hành động.
Anh không thích đồ vật kia, trốn không chịu đeo.
Lý Tinh Trạch dỗ anh, chỉ cần đeo vào được thì anh sẽ thoải mái hơn.
Anh rõ ràng không phân biệt được mình đang làm gì, nhưng lại nghe hiểu được những lời này.
Vào lúc Lý Tinh Trạch vài nút vòng cổ cho anh, anh quỳ ngồi trên đùi Lý Tinh Trạch, lại chôn mặt vào cổ Lý Tinh Trạch.
Tin tức tố ở nơi đó là nồng đậm nhất.
Nhưng Lý Tinh Trạch phun thuốc ẩn mùi, lại tiêm thuốc ức chế, dù cho anh dán mũi lên cũng chỉ ngửi được mùi hương như có như không.
Anh cực kỳ khó chịu, giống như chú chó nhỏ bị chủ nhân đùa giỡn, mở miệng cắn cổ Lý Tinh Trạch.
Lý Tinh Trạch đau mà hít một ngụm khí lạnh, cũng may Tạ Chu Nghiêu không có răng nanh, sau khi cắn thì bắt đầu liếm.
Lý Tinh Trạch vội che miệng anh lại, thấy đôi mắt đã ngấn lệ của anh, bức thiết, thống khổ mà nhìn mình liền đẩy ngã anh xuống giường, hôn lên môi anh, cũng xuôi theo eo mà sờ xuống dưới, nắm lấy vật đã cứng rất lâu giữa hai chân của anh.
Đôi mắt đỏ sọng kia theo động tác của Lý Tinh Trạch mà nhanh chóng chìm đắm, nỗi thống khổ không được vỗ về cũng theo động tác của người kia mà hóa thành sóng biển, khoái cảm tấn công từng đợt từng đợt.
Anh quấn lấy cổ Lý Tinh Trạch, mặc dù miệng bị chặn lại, nhưng tiếng rên rỉ lại không chút trở ngại mà lọt ra giữa hô hấp.
Lý Tinh Trạch đã nhiều năm chưa được nghe tiếng rên trên giường của anh, hôm nay được nghe thấy một lần nữa, thì lại không lỡ chặn miệng anh.
Mà dọc theo cổ anh đi xuống, kéo cao quần áo, làm lộ mảng ngực bóng loáng, ngậm lấy thứ bé nhỏ đã dựng thẳng từ lâu.
Hai viên núm vú xinh xắn đã cứng rắn chịu đựng từ lâu, vào lúc đầu lưỡi ẩm ướt chạm vào, Tạ Chu Nghiêu chợt co người.
Đột nhiên để lộ ra tiếng kêu khàn khàn mà nóng bỏng, mang theo khát vọng vô cùng nồng đậm.
Lý Tinh Trạch nhìn anh, thấy anh túm lấy gối mà run rẩy, liền nắm lấy viên còn lại xoa nắn, tăng nhanh tốc độ tuốt bộ phận dưới thân.
Hai chân Tạ Chu Nghiêu cọ cọ trên giường, trên dưới cùng lúc được vỗ về đối với anh là quá mức kích thích, Lý Tinh Trạch chỉ làm một lúc anh đã mất kiểm soát mà bắn ra, cả người nâng nâng như đang ở trên mây biển, thở dốc kịch liệt.
Lý Tinh Trạch chôn mặt vào cổ anh, nhịp tim cũng đập dồn dập theo nhịp tim của anh.
Mặc dù có sự áp chế của thuốc ức chế, nhưng hạ thân vẫn vừa trướng vừa đau, khẩn cấp muốn được thả ra, muốn đi vào lối vào vừa ấm áp lại vừa chặt chẽ của anh.
Nhưng Lý Tinh Trạch biết, Tạ Chu Nghiêu vẫn chưa tha thứ cho mình.
Nếu như vào kỳ phát tình này không quan tâm gì mà thật sự làm đến cuối cùng, chỉ sợ đến khi Tạ Chu Nghiêu tỉnh lại sẽ càng hận hắn hơn.
Muốn lý trí vượt lên khỏi dục vọng là một chuyện vô cùng khó khăn, hơn nữa người hắn yêu còn đang khao khát chuyện này ngay trước mặt hắn.
Lý Tinh Trạch chịu đựng dằn dặt cả trong lẫn ngoài, vỗ mặt Tạ Chu Nghiêu, hỏi anh đã ổn hơn chưa.
Tạ Chu Nghiêu đã tiết ra hai lần nhưng anh căn bản vẫn chưa bình thường lại được.
Phía sau mà anh khao khát nhất vẫn còn trống không, anh muốn được Lý Tinh Trạch lấp đầy, muốn người đó lấp kín lỗ hổng trong lòng anh, muốn được ôm lấy mà xỏ xuyên.
Giống như những ngày qua khi hai người ngủ cùng nhau, Lý Tinh Trạch luôn ôm lấy anh từ phía sau.
Anh chưa từng nói thích được ôm như vậy, nhưng Lý Tinh Trạch đêm nào cũng làm như thế.
Tạ Chu Nghiêu khôi phục được chút sức lực, ánh mắt vẫn mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy đường nét người trước mặt.
Anh không trả lời được, chỉ có thể đưa cánh tay bủn rủ ra.
Lý Tinh Trạch lập tức nắm lấy tay anh.
Vào khoảnh khắc lòng bàn tay được đặt trong lòng bàn tay, Tạ Chu Nghiêu nhắm mắt, giọt lệ đã long lanh trong mắt từ rất lâu cuối cùng cũng rơi xuống.
Anh muốn nói anh muốn hắn, nhưng câu nói ấy đã 6 năm rồi chưa nói.
Mà giữa hai người ngoài tình yêu, còn có cả nỗi hận thù và hiểu lầm vô tận.
Cho dù thân thể vô cùng khao khát người trước mặt, anh cũng không thể dễ dàng cất lên lời.
Nhiệt độ nóng bỏng trong cơ thể lại có xu hướng quay trở lại, hô hấp của anh trong lúc do dự lại dồn dập.
Nỗi đau đớn dày vò mà không được thỏa mãn này càng ngày càng mãnh liệt, chút lý trí còn sót lại rất nhanh liền chìm đắm vào trong dục vọng.
Anh kéo tay Lý Tinh Trạch tới hạ thân, vượt qua thứ đồ lại bắt đầu cứng lên kia, mò tới phía sau đã ướt nhẹp.
Anh không mở mắt ra, cũng không nói một lời, chỉ một động tác đơn giản như vậy, đã tiêu tốn toàn bộ sức lực của anh.
Lý Tinh Trạch hiểu ý của anh, ngón tay nhẹ nhàng đè ép vài cái lên nếp nhăn ở vòng ngoài rồi cắm vào.
Phía sau của anh đã ướt cả, dịch thể trắng trơn bao phủ lấy ngón tay của Lý Tinh Trạch, khiến ra vào trở nên dễ dàng hơn.
Lý Tinh Trạch cắm tới tận trong cùng, thấy anh cau mày lại không thoải mái mà rên lên, liền nhanh chóng tăng đến hai ngón, ba ngón.
Trước khi hắn tới Tạ Chu Nghiêu đã an ủi chính mình, vậy nên chỉ với ba ngón thay thì không thể thỏa mãn được, miệng nhỏ phía sau thi thoảng lại mở ra rồi khép lại, cắn ngón tay Lý Tinh Trạch không tha.
Lý Tinh Trạch vào đến ngón thứ tư, Tạ Chu Nghiêu lại bắt đầu khó chịu.
Anh không thích xúc cảm thế này, những ngón tay dài ngắn không đồng đều không thể chạm chính xác vào điểm thoải mái nhất trong cơ thể.
Anh động eo vài cái, thấy Lý Tinh Trạch vẫn cùng ngón tay cắm anh, rốt cuộc không chịu được nữa mà mở mắt.
Lần này anh không do dự, đưa tay vào giữa hai