"Về nhà nghỉ ngơi một chút cũng không được, từ khi nào mà em ồn ào như thế, thật phiền phức."
Giang Tịnh Ân trừng trừng mắt nhìn kẻ mang bộ dạng uể oải kia, âm thanh châm biếm lọt vào tai, giờ phút này có lẽ anh còn chẳng bỏ cô vào mắt nữa, anh chẳng thèm nhìn lấy cô.
"Anh có thể ở bên ngoài mà" Cô cắn chặt răng mình, tái tê trong lòng khiến cho Tịnh Ân chỉ muốn oà khóc, cô không hiểu nổi anh của hiện tại là thế nào nữa, Tịnh Ân phẫn nộ đến mức chỉ muốn khóc.
Giờ phút này, cô đứng đây bật khóc thì có phải càng thảm hại hơn không?
Giang Tịnh Ân tuyệt đối không thảm hại như thế, dù tâm thất cô tê tái cả rồi, Tịnh Ân vẫn trừng to đôi mắt, không cho phép những tồn đọng kia chảy xuống, âm thanh oán trách nghi vấn.
"Tại sao lại đưa về nhà? Anh có thể ở bên ngoài, em không dám trách anh, anh muốn có bao nhiêu người cũng đều được chỉ cần là ở bên ngoài."
Cô hoàn toàn không bận tâm đến anh có bao nhiêu người phụ nữ, vì cô biết anh thay lòng rồi, dù cô có bệnh chết ở nhà đi chăng nữa anh cũng không trở về, anh đã sớm không còn yêu cô nữa, cô còn bận tâm làm gì, nhưng tại sao anh phải mang về nhà, phải ở trước mặt cô kia chứ?
Cô đang cố gắng vì Bông Cải của cô, không còn là vì tình yêu nữa, tất cả chỉ vì Bông Cải.
Nhưng anh...!Tịnh Ân tức đến dậm chân, tay vung chiếc túi xách nhỏ ném vào người anh.
"Tại sao anh cứ ép em như thế hả?"
"Em còn phải hỏi anh sao?" Túi xách ném lên ngực anh rồi rơi xuống sàn, Trần Vu Hạo bình thản nhìn chiếc túi nằm dưới chân, liếc mắt nhìn cô đứng trước mặt, thản nhiên đáp lời.
"Vì anh muốn ly hôn."
"Em không..." Nhắc đến ly hôn, Tịnh Ân lại run rẩy, giọng mềm yếu đi, Tịnh Ân tuyệt đối không muốn đi đến con đường đó, cứng đầu nói.
"Em không ly hôn."
"Thế đấy! Đấy chính là lý do anh phải dắt người về nhà, lên tận giường cho em xem" Trần Vu Hạo phì cười, âm thanh trào phúng trách móc "Là anh ép em hay là em ép anh?"
"Vu Hạo...!Anh đừng như thế nữa..." Giang Tịnh Ân lại trở thành bộ dạng ngu ngốc cầu xin, hai mắt cô rưng rưng nước nhìn về anh, đôi mắt lấp lánh nước mắt với tia hi vọng nhỏ nhoi.
"Có phải em làm cái gì sai không? Cho nên anh mới trở nên như vậy? Vu Hạo...!Nếu mà em làm gì sai, anh nói đi, em sửa mà..."
Trần Vu Hạo nhìn Tịnh Ân, suốt quá trình anh luôn né ánh mắt của cô, hoặc chỉ là liếc nhìn lướt qua, giây phút cô cầu xin anh, anh lại nhìn chằm chằm vào cô, cô có thể nào đừng làm bộ dạng này nữa được không, anh phi thường chán ghét bộ dạng này.
"Không sửa được" Trần Vu Hạo nhếch môi cười, bạc môi khẽ nhếch nửa như cười, nửa lại không.
"Chúng ta không thể sửa được."
Giang Tịnh Ân giương ánh mắt bi thương, hi vọng trong đôi mắt bị dập tắt, chúng biến thành một màu tối tăm không một lối thoát, Tịnh Ân liếc ánh mắt về người phụ nữ vừa bước xuống phía bên kia giường, đang cầm điện thoại.
Nhìn chiếc váy ngủ của cô đang trên người người phụ nữ ấy, cơn khó chịu bùng nổ trong lòng Tịnh Ân, giây phút này, cô chính là tức nước vỡ bờ.
Hai mắt cô trừng lớn đỏ ngầu, bước chân dậm lên mặt đất, gần như cô có thể dậm thủng mặt đất này, Tịnh Ân lao thật nhanh đến chỗ người phụ nữ kia, nắm lấy chiếc váy ngủ của mình giật xuống.
"Á!" Người phụ nữ kia thét lớn, hoảng hốt buông ra điện thoại, hai tay túm lại ngực váy ngủ.
"Cô này! Cô làm cái gì vậy?!"
Giang Tịnh Ân dùng hết sức nắm lấy chiếc váy ngủ kéo ra khỏi người cô ta, nhưng có vẻ vừa mới khỏi bệnh, lực của Tịnh Ân so với người phụ nữ kia hoàn toàn đấu không lại, cô gái kia nắm hai tay cô, hất mạnh cô ra một cách rất dễ dàng.
Giang Tịnh Ân bị hất ngược về sau, lui đến ba bước chân về phía sau.
Trần Vu Hạo vội từ phía bên kia giường đi qua, nhưng anh không nhanh bằng cô, Tịnh Ân bị hất ra liền chạy vào người phụ nữ kia, cô giống như con thiêu thân lao vào ánh lửa.
Nhào vào người cô gái kia, hai tay túm lấy ngực váy ngủ, Tịnh Ân gần như khóc, mếu máo bám lấy chiếc váy của mình kêu lên.
"Trả lại đây..."
Trần Vu Hạo bước đến, nhanh chóng tách Giang Tịnh Ân ra khỏi người phụ nữ, tay anh hất Tịnh Ân ra khỏi người kia rồi quát lớn.
"Tịnh Ân!"
"Trả cho em!"
Tịnh Ân cũng quát lại, nước mắt tồn đọng trên đôi mi đỏ đã tràn, một tay nắm chặt, một tay giơ lên ngón trỏ run rẩy chỉ vào người phụ nữ kia, cô không dám quát lên nữa, giọng trở nên mềm nhũng.
"Anh bảo cô ấy trả cho em."
Trần Vu Hạo chỉ thấy Tịnh Ân chỉ vào người cô gái kia, không biết là cô đang muốn đòi cái gì, cả cô gái kia cũng bị doạ, hai tay ôm lấy cánh tay vững chắc của Vu Hạo, áo ngủ lộ ra ngực tròn ép chặt vào cánh tay anh.
Giang Tịnh Ân càng kêu gào thê thảm hơn, cô bất lực để nước mắt chảy ào ào trên hai gò má, ngón tay chỉ vào người kia, giống như đứa trẻ bị giành mất đồ chơi kêu gào không ra tiếng.
"Anh bảo cô ấy trả cho em! Trả cho em!"
"Em có thôi đi không?" Trần Vu Hạo nhìn bộ dạng kêu gào của cô, không chịu được tháo quát "Em đòi cái gì từ trên người cô ấy?"
Giang Tịnh Ân nhăn nhó, mặt mày gần như chau đến nứt vỡ, trái tim đập lùng bùng hổn loạn, ngón tay chỉ ra trở nên run rẩy, Tịnh Ân buông xuống bàn tay, hai tay nắm lấy làn váy.
Cô nhìn chằm chằm cô gái kia, nhìn sang anh, gò má cô là một sân trượt cho những giọt nước mắt, chúng lấp lánh rơi xuống như thủy tinh vỡ.
Ngón tay chỉ ra trở nên thật run, Tịnh Ân buông xuống bàn tay, hai tay nắm lấy hai bên làn váy.
Đưa ánh mắt từ trên người cô gái kia sang anh, trên cương vị là người vợ bắt gian tại giường, Tịnh Ân lại không thể la hét, không thể đánh người, không thể tức giận.
Cô chỉ biết đưa đôi mắt tuyệt vọng nhìn anh và người phụ nữ kia.
"Cái váy đó..." Tịnh Ân lại nhìn về phía người phụ nữ, ám chỉ thứ mà người phụ nữ đó đang mặc, ánh mắt nhìn đến anh.
"Cả anh nữa..."
Chiếc váy đó và anh, đều là của cô.
"Căn phòng này..." Giang Tịnh Ân nhìn xung quanh với đôi mắt lấp lánh nước, lại nhìn chiếc giường bên cạnh.
"Cái giường này nữa...!Là của em mà..."
Giang Tịnh Ân mím chặt môi, đôi mắt rưng rưng nước mắt cứ liên tục chảy xuống, nghĩ đến những chuyện đã xảy ra ở trong căn phòng này, anh và người phụ nữ kia đã ở trong căn phòng này, làm những chuyện ô uế ngay