Đôi tình nhân kia đã rời khỏi nhà rất lâu, Tịnh Ân vẫn ngồi thần thờ ở mép giường, đầu óc cô trống rỗng, chẳng có gì ngoài hình bóng Trần Vu Hạo dắt người con gái kia rời đi.
Giang Tịnh Ân thẫn thờ rất lâu, dường như hoà mình vào thời gian, cứ ngồi đông cứng ở mép giường đó.
Dường như cô đang nghĩ điều gì đó, nghĩ ngợi gì đó khiến cho đôi mắt cứ rưng rưng mãi, nghĩ xong rồi, ngồi đến mông cũng phát tê rồi, Tịnh Ân đứng dậy.
Ngồi quá lâu đến hai chân cô tê cứng, đứng lên liền chao đảo, thân thể Tịnh Ân lảo đảo một hồi, tầm mắt cứ loạn lên, cô vội đỡ lấy đầu, cố gắng định thần lại.
Đi đến nhặt chiếc túi xách tìm điện thoại, Tịnh Ân gọi cho Tiểu Vũ, đầu dây rất nhanh nhấc máy, âm thanh trong trẻo của Tiểu Vũ luôn xoa dịu trái tim thổn thức của Tịnh Ân.
"Em nghe đây, em vừa đón được cục Cải nè."
"À ừ..." Giang Tịnh Ân khẽ giọng, cảm giác cổ họng khô khan, cô nuốt vài ngụm nước bọt rồi dặn dò "Lát nữa em và Bông Cải tìm quán ăn nào đó rồi ăn đi ha, chị ra ngoài rồi cho nên không có nấu ăn."
"Không có nấu hả?" Tiểu Vũ có vẻ hơi tiếc nuối vì không được thưởng thức súp hải sản, nhưng quan trọng hơn vẫn là "Chị đi đâu sao?"
"Chị ra ngoài có chút việc, em và Bông Cải đi ăn rồi đi chơi ở đâu đó đi" Tịnh Ân không muốn đề cập đến người kia với Tiểu Vũ, chỉ nói rất khái quát "Hai cô cháu đi chơi vui vẻ ha."
"Vâng, em biết rồi" Tiểu Vũ gật gù, Giang Tịnh Ân tắt điện thoại, tay ấn vào số của người đàn ông vừa rời khỏi.
Chuông đổ vài hồi, từng hồi chuông đối với Tịnh Ân cũng thật lâu, đợi đến khi cuộc gọi sắp không kết nối nữa, Tịnh Ân mới nghe được tín hiệu nhận cuộc gọi.
Anh nhấc máy, giọng nói của anh qua điện thoại vẫn trầm ấm như ngày nào, chỉ là không còn cảm nhận được ngọt ngào trong lời nói nữa.
"Có chuyện gì?"
"Anh có thể gặp em một chút không?" Cô hỏi thật khẽ.
"Chẳng phải vừa rồi đã gặp rồi sao?" Trần Vu Hạo đáp lại với vẻ chán nản.
Từ khi nào mà cô muốn gặp anh lại phải gọi hỏi xin như thế này nhỉ? Giang Tịnh Ân hít vào một hơi, nhẹ cười.
"Em có chuyện muốn..."
"Có chuyện gì thì em cứ nói đi, không cần phải gặp mặt" Chưa để Tịnh Ân nói hết, Trần Vu Hạo đã cắt lời, giọng anh qua điện thoại thật ấm, trầm trầm bảo "Trừ khi em muốn nói đến chuyện ly hôn, anh sẽ gặp em, còn chuyện khác không quan trọng thì không cần phải gặp mặt."
Giang Tịnh Ân nhìn hư vô trước mắt, cô đang hình dung ra dáng vẻ của anh lúc này, có lẽ là đang rất khinh thường.
Thật ra cô muốn gặp anh, muốn nhìn thấy anh, có lẽ là không được rồi, anh bây giờ rất chán ghét việc nhìn thấy cô.
Tịnh Ân cúi đầu, cười thật khẽ, đau lòng trôi lên mắt, cô mím môi mình, ngẩn mặt nhìn hư vô nghi vấn.
"Từ khi nào mà anh không muốn nhìn thấy em nữa vậy?"
Đầu dây vừa rồi còn nhanh miệng cướp mất lời cô, sau câu hỏi của cô lại trở nên im lặng, Tịnh Ân cũng không cần nghe câu trả lời, cô lại nói, âm thanh nhẹ hững như mây bồng.
"Từ khi nào mà anh nhìn thấy em lại cảm thấy phiền phức như vậy?"
Tịnh Ân ngừng lại vài giây, chờ đợi câu trả lời từ phía bên kia, nhưng không có âm thanh hồi đáp, cô lại tự vấn.
"Anh và người phụ nữ kia bắt đầu từ khi nào vậy?"
Tịnh Ân hít sâu vào một hơi lấy đủ dũng khí, bắt đầu ngốc nghếch hỏi anh, những câu hỏi bâng quơ về người kia.
"Anh và người phụ nữ đó yêu nhau được bao lâu rồi? Có phải cô ấy rất tốt không? Tốt hơn em hửm?"
"Phải rồi, cô ấy hẳn là rất tốt, cho nên anh mới không còn thấy em tốt nữa mà chỉ thấy phiền phức thôi, phải không?"
"Anh yêu cô ấy nhiều không? Có nhiều bằng..."
Giang Tịnh Ân ngắm nhìn hư vô, hình dung ra dung nhan người đàn ông cô yêu đến ngây dại, cô đang không biết phải dùng từ ngữ như thế nào, bởi nếu nói về tình cảm của anh từng dành cho cô, cô không rõ tình cảm của anh đó nhiều bao nhiêu.
Nếu hỏi "Có nhiều bằng anh từng yêu em không?" Thì cô lại quá tự tin nữa rồi, nếu anh yêu cô nhiều, anh đã không nhanh chóng thay lòng như thế.
Cho nên Tịnh Ân không thể hỏi như vậy, cô nào biết được tình