Mạc Kiên mơ màng tỉnh dậy khi ánh nắng khẽ chiếu vào mặt. Uể oải lê bước vào nhà vệ sinh với khuôn mặt ngái ngủ. Bước xuống nhà thấy cô đang loay hoay trong bếp liền tiến lại ôm từ đằng sau mà vùi mặt vào trong cổ cô
\-Sao không ngủ thêm đi?
\-Ưm. . .em ngủ đủ rồi. . .
Mạc Kiên gật gù tiến lại bàn rồi cùng cô ăn sáng
\-Nhiên Nhiên, tối nay anh có việc bận em ở nhà ngủ trước đi nha!!
\-Dạ vâng.
Anh khẽ cười xoa xoa tóc cô rồi tiếp tục phần ăn của mình. Cả hai tới tập đoàn rồi chuyên tâm làm việc. Nhiên Nhiên liên tục bị Hạ Mỹ gây khó dễ khi cô xuống pha chế cà phê cho anh. Chỉ là Nhiên Nhiên không muốn kiếm chuyện ở trong tập đoàn nên đành nhún nhịn mà cho qua.
Tối đó, tại một nhà hoang âm u, tối đến đáng sợ. Mạc Kiên bước vào trong chễm chệ trên chiếc ghế cao nhất. Ánh mắt sắc lạnh nhìn bọn đàn em phía dưới, tay khẽ rút ra một điếu thuốc mà rít một hơi dài phả làn khói mờ ảo vào không gian mịt mù
\-Dạo này ổn chứ?
\-Dạ vâng, chỉ là bên phía BT rất hay gây khó dễ!!
Ánh mắt anh trở nên nhàn nhạt nhìn vào không trung, môi khẽ nhếch lên
\-Vậy sao? Hôm nay tao hơi chán kiếm chút trò vui cho tụi bay coi vậy?
Hạ Trung nhìn anh nhíu mày
\-Tính làm gì?
\-Đi chung hay không?
Hạ Trung đưa tay ra sau gáy khẽ xoa xoa mà hít một hơi
\-Được thôi!!
Anh chỉ để lại cho Hạ Trung một cái chớp mắt lạnh lẽo rồi bước xuống dưới như chẳng có sự xuất hiện của Hạ Trung. Bọn đàn em nhìn Hạ Trung chỉ dám khẽ cười trong cổ họng
\-Muốn chết sao?
\-Dạ. . .dạ không. . .thưa Nhị Long!!
Hạ Trung bước xuống thềm đi ra ngoài bỏ mặc đàn em ở đó. Mạc Kiên cùng Hạ Trung phóng xe tới một hẻm vắng phía ngoại thành, phía sau là khoảng mười tên đàn em. Tới nơi anh nhếch mép thắng két lại mà nhảy xuống xe. Nhìn vào trong bóng tối anh nhíu mày khi dáng vẻ này có chút gì đó rất quen
\-Nghe bảo dạo này BT các người rất thích thú với Hắc Long ta?
\-Đưa hàng đừng nói nhiều!!
Mạc Kiên đảo lưỡi một vòng nhếch môi ném qua phía bên kia một cặp táp đen
\-Tiền đâu?
Chưa gì phía bên kia đã bỏ chạy. Mạc Kiên cười hắt ra ngoài với một chút giọng đểu cáng. Tay anh rút ra một khẩu súng từ đằng sau \*đùng\*. Một tên đàn em bên kia đã ngã xuống. Khẽ thổi nhẹ lên đầu súng anh nhếch môi
\-Bọn bay nghĩ tao ngu hay sao mà đưa hàng cho tụi bay khi chưa nhận tiền? Bấy nhiêu bột mì đủ để làm vài ba chục cái bánh cho lũ chúng mày nhấm nháp cùng chút trà đó!! Hôm nay tao không hứng thú chơi với tụi bay, tạm biệt!!
\-Má nó!!
Mạc Kiên quay lại nhìn người trước mặt
\-Võ Hạo